Ninh Nhĩ dao động thật.
Trong thế giới của cậu chỉ có hai kiểu người.
Một, là Thiệu Bách Hàn. Hai, là những người còn lại.
Ngày bé Ninh Nhĩ toàn bị Thiệu Bách Hàn đè đầu cưỡi cổ. Hắn trưởng thành từ rất sớm. Khi cậu đang hí hửng ngồi trên đất vọc bùn thì hắn đã cắm cúi phá đảo các thể loại game rồi. Dạo ấy, đối với bố mẹ cậu, game gủng là thứ gì đó rất đỗi hư hỏng. E-sports thời đó chưa phổ biến, trung tâm trò chơi còn gọi là khu chơi game, nhiều thanh niên chơi bời lông bông khiến hình ảnh quán game trở nên xấu xí.
Chính Thiệu Bách Hàn đã kéo Ninh Nhĩ tới khu chơi game để “học thói xấu”.
Ngày ấy hắn thích chơi game cướp đường phố, còn cậu ham mấy game nhẹ nhàng hơn. Vì cậu chỉ có mỗi hắn là bạn, và hắn cũng chỉ làm bạn với mỗi mình cậu, nên rất nhiều lần hắn đành phải chiều theo Ninh Nhĩ mà chơi mấy game như game đánh trống Taiko no Tatsujin hay Audition.
Và lúc nào Ninh Nhĩ cũng thua sấp mặt.
Nhiều năm qua, quan niệm của bố mẹ cũng dần dần thay đổi, thỉnh thoảng cậu sẽ ghé qua trung tâm trò chơi cho khuây khỏa.
Ninh Nhĩ lẳng lặng theo chân Thiệu Bách Hàn lên trung tâm trò chơi trên tầng ba trung tâm thương mại Kim Ưng. Cậu im lặng đi sau lưng hắn, chứng kiến hắn mua xu, khua tay với chị thu ngân định chào mình, ra hiệu “Suỵt”.
Chị thu ngân thắc mắc, Ninh Nhĩ vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, mặc dù trong lòng đã hưng phấn không thôi.
Thiệu Bách Hàn nghiêng đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-tinh-ca-nho-mac-than-hoan/2364792/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.