Tám năm trước, Thiệu Bách Hàn đột ngột biến mất, không để lại một lời nhắn.
Tám năm sau, Thiệu Bách Hàn lại biến mất, Ninh Nhĩ vẫn không được hay biết gì.
Cậu ôm tập đề đứng gần cửa ra cầu thang bộ, tức giận tới nỗi siết tay thành nắm đấm.
Bà Thiệu nào biết cậu nghĩ gì, bà cười hòa ái: “Tiểu Nhĩ à, vài ngày nữa Tiểu Hàn sẽ về thôi. Bao giờ thằng bé về, hai đứa lại chơi với nhau nhé?”
Cậu cười mỉm gật đầu: “Dạ bà Thiệu, cháu về nhà làm bài tập ạ.”
Lúc đóng cửa, bà Thiệu cảm khái: “Tiểu Nhĩ quả là đứa trẻ ngoan.”
Trẻ ngoan Ninh Nhĩ đang cáu bẳn hết sức.
Về nhà, cậu lấy điện thoại mở khung chat wechat với Thiệu Bách Hàn. Cậu gõ hàng tá chữ, cuối cùng lại xóa tiệt, tắt điện thoại, ứ thèm liên lạc nữa.
Không chép thì thôi, tưởng mình muốn cho chép lắm à.
Đêm đến, Ninh Nhĩ tập trung cày đề. Làm xong hai tập đề Toán, cậu ngả lưng định ngủ. Cậu mở điện thoại lên, nhấn vào ảnh đại diện của Thiệu Bách Hàn. Hắn dùng tấm ảnh trông rất chảnh chọe làm đại diện, nhìn camera bằng bản mặt khó ở, y hệt hồi nhỏ hắn lạnh lùng gạt phăng lời Ninh Nhĩ “Không muốn chơi”.
Cậu ngắm ảnh mãi, gõ dòng “Bao giờ cậu về thành phố?”. Tần ngần một lúc, cậu xóa sạch.
Tắt điện thoại đặt lên đầu giường, cậu thầm nhủ: Cậu ấy thích về khi nào thì về khi đó.
Vừa mới tắt máy, điện thoại rung lên. Ninh Nhĩ giật mình, tưởng là Thiệu Bách Hàn bèn quơ điện thoại ra đọc.
Ninh Nhĩ: Ừa, tao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-tinh-ca-nho-mac-than-hoan/2364797/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.