Sở Dật nghe xong, ha ha cười. Hắn cười rất lớn, âm thanh nghe có chút nặng nề, "Cơ hội khó có như vậy, anh cứ lãng phí như vậy sao?"
Từ Việt nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy rất xứng đáng."
Ngoài cửa sổ, đèn xe lướt qua, chiếu vào khóe mắt Sở Dật, hình như có ánh nước long lanh. Hắn nhỏ giọng: "Vậy, em thật sự rất vinh hạnh."
Một đêm yên tĩnh.
Hôm sau là chủ nhật, Từ Việt vốn định nghỉ ngơi, không ngờ sáng sớm, nhà bên cạnh đã truyền tới tiếng động binh binh lách cách. Lúc anh ra ngoài vứt rác, nhìn thấy cửa nhà bên cạnh mở lớn, công nhân dọn nhà ra ra vào vào, mà đứng ở cửa chỉ huy, lại là Tô Ngạn Văn.
"A Việt, sớm nhỉ." Tô Ngạn Văn vẫy vẫy tay với anh.
Từ Việt ngẩn người, đi tới hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Nhà cạnh nhà cậu không phải vẫn bỏ trống sao? Tôi thuê từ hôm qua, hôm nay dọn tới."
"Tôi nhớ nhà cậu ở trước đây gần công ty hơn, sao lại dọn nhà?"
Tô Ngạn Văn ý vị sâu xa cười cười: "Cận thủy lâu đài."
Y làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, đến trưa, đồ dùng trong nhà đã chuyển gần xong, liền đến mời Từ Việt ăn cơm.
Sở Dật biết chuyện Tô Ngạn Văn chuyển đến cách vách, nghiêm mặt nói: "Đừng đi."
Mừng có nhà mới, Từ Việt không thể không nể mặt Tô Ngạn Văn, liền vuốt cằm nói: "Trong tủ nhà bếp có mì ăn liền, cậu tự nấu ăn đi."
Nói xong không để ý Sở Dật tức giận ra sao, lập tức đi theo Tô Ngạn Văn.
Có điều lúc ăn cơm, Từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-cu/1643040/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.