Editor: Hướng Nhật Quỳ
Lục Hoài Du đã từng có kinh nghiệm thoa thuốc nên lúc nằm lên giường bèn cởi áo choàng tắm ra, để lộ cả tấm lưng phía sau.
Da của anh rất trắng, ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi bên trên khiến nước da sáng bóng như viên trân châu, càng khiến những vết bầm tím bên trên trở nên chướng mắt hơn.
Chung Minh Cẩn nhìn thoáng qua rồi ngồi xuống mép giường, đổ một ít thuốc mà Lâm Nguyên đưa vào lòng bàn tay rồi thoa cho ấm. Trước khi ấn vào cậu nhắc nhở: “Mới đầu sẽ hơi đau, anh kiên nhẫn chút nhé.”
Lục Hoài Du hít sâu một hơi, úp mặt vào gối ập ờ: “Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Nói xong, anh lập tức cảm giác được bàn tay dính nước thuốc đang dán lên lưng, cơn đau trong nháy mắt qua đi, chỉ cảm thấy ấm áp và cảm giác tê dại. Không khó chịu, nhưng rất thoải mái.
Vì vậy anh ngoái đầu nói: “Kỹ thuật của cậu còn tốt hơn cả Lâm Nguyên, anh ta ấn đau lắm.”
Chung Minh Cẩn nghe vậy chợt khựng lại, đang định nói “Hay là lần tới cứ để tôi ấn cho anh” thì lập tức nhận ra câu này có vấn đề. Tuy cậu rất muốn gần gũi với Lục Hoài Du, nhưng cũng không muốn nhìn thấy mấy vết bầm tím trên người anh xuất hiện như thế nữa.
Lục Hoài Du thấy cậu chẳng nói gì, anh quay đầu nhìn phần thắt lưng đang được xoa bóp: “Mặc dù anh ta ấn rất đau, nhưng hiệu quả cũng không tệ, thường thì ngày hôm sau đã có thể khỏe lại rồi.”
Chung Minh Cẩn không đáp, chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-duoc-gio-lon-thoi-toi/88934/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.