🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

1.

Dưới chân núi hoang, tôi ngồi trên chiếc xe máy điện, nhìn cảnh ông nội tức sùi bọt mép trước mặt và con hồ ly với vẻ mặt “hôm nay cô mà không trả lời thì đừng hòng chạy” đang ngồi nghiêm trang, làm tôi lần đầu cảm nhận được sự vớ vẩn của cuộc sống.

Con hồ ly trắng ngồi ngay ngắn, đôi mắt như bị co giật, liên tục nháy mắt đưa tình với tôi. Ông nội tôi không thể chịu nổi, cầm quả táo thứ 100 và phang thẳng vào trán anh.

“Mắt ngươi bị động kinh hả?! Đừng có mà dọa cháu gái bảo bối của ta.”

Trong vòng năm phút, ông nội đại khái đã đấm hồ ly trắng 17-18 lần.

Hồ ly trắng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đứng phắt dậy.

“Lão Tống! Ông đừng có quá đáng! Chẳng qua là tôi thấy cháu gái ông ước muốn có bạn trai vừa đẹp trai, vừa chu đáo, lại giàu có, mà tôi thì độc thân bao năm nay, có thể giúp cô ấy thỏa nguyện! Ông còn không hài lòng cái gì?!”

Ông nội của tôi hung hăng “Phi” một tiếng.

“Thời Đình, ngươi thật là không biết xấu hổ! Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? 800 rồi đúng không? Da dẻ già nua nhăn nheo, còn dám mơ mộng đến cháu gái 25 tuổi của ta à?!"

Hồ ly trắng tên Thời Đình tức đến đỏ cả mặt, rướn cổ lên tranh cãi với ông nội tôi.

"Ông đang nói cái gì vậy! 800 tuổi trong tộc Hồ Ly chúng ta là tuổi thanh xuân đấy nhé! Ông mà còn “ngậm máu phun hồ”, thì coi chừng ta đốt sạch râu của ông!”

Một người một hồ ly có vẻ như sắp lao vào đánh nhau đến nơi, tôi đứng bên cạnh há hốc mồm nhìn, quay đầu sang thì thấy một con rắn trắng tuyết với đôi mắt xanh như ngọc bích, và một con nhím ngây thơ chất phác đang ngồi cạnh nhau cười khanh khách.

… Cuộc đời bỗng nhiên trở nên kỳ ảo hơn.

Không đợi tôi tìm hiểu tình huống gì đang xảy ra, Thời Đình quay phắt đầu sang tôi, lại nháy mắt đưa tình như co giật:

“Anh trong hình dáng con người thì cực kỳ hoàn hảo! Cái người em thích trong sách còn không bằng một phần mười của anh! Thật sự không cân nhắc chút nào sao? Thật sự không hả? Chỉ cần gật đầu là thoát kiếp FA rồi!!”

Tôi im lặng một lúc, bỗng có một cái móng nhỏ chọt vào cánh tay tôi, ý bảo tôi chìa tay ra. Một giây sau, trong lòng bàn tay xuất hiện một nắm hạt dương ngũ vị hương.

Ta cắn một viên hạt dưa, đầu óc tôi giật giật, nhớ đến gã con nhà giàu theo đuổi tôi ba tháng qua, bèn hỏi con hồ ly:

“Anh có nhà không? Có xe không? Lương tháng bao nhiêu? Có thể đăng ký kết hôn không? Sinh con có bị dị biệt không? Nửa người nửa yêu liệu có bị bắt nạt không?”

2.

Ông nội tôi là một trong những ông thầy pháp nổi tiếng nhất trong vùng, được biết đến khắp mười dặm tám hướng. Trong nhà thờ của ông thờ phụng hơn bốn trăm vị thần tiên, dẫn đầu là ba vị đại tiên tu hành lâu năm, có mối quan hệ sâu sắc với gia đình tôi: Hồ Tiên, Liễu Tiên và Bạch Tiên.

Hồ Tiên bảo hộ nhân duyên, Liễu Tiên giải quyết các vấn đề, Bạch Tiên chữa bệnh.

Tuy nhiên, sau khi ông nội qua đời, không ai có thể kế thừa được sự nghiệp của ông. Các bậc trưởng bối trong gia đình đều nói tôi là người có triển vọng nhất trong thế hệ này để mở đường thờ cúng, nhưng tôi thì không muốn. Tôi chỉ muốn làm một cô gái lười biếng, có một bạn trai tri kỷ soái ca, và sống cuộc đời yên bình.

Vậy nên khi ba vị đại tiên hiện ra trước mặt tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là:

“Chết tiệt, phải chăng cuộc sống vui vẻ của mình sắp chấm dứt rồi?”

Liễu Tiên nhìn thấu suy nghĩ của tôi, lập tức “sột soạt” trườn tới, dùng đầu cọ vào người tôi để an ủi.

“Đừng lo, chúng ta đều đã tu thành chánh quả, không làm tiên gia nữa đâu. Nhưng cô thực sự nên cân nhắc về con hồ ly này đấy, hắn là não yêu đương, yêu vào là nghiêm túc, đảm bảo trải nghiệm tình yêu 100% tuyệt đối.”

Nghe cứ như đang quảng cáo một sản phẩm tồn kho vậy.

Thời Đình ở bên cạnh điên cuồng gật đầu.

"Đúng đúng đúng! Loài người các người không phải đều thích những chàng trai cuồng yêu à? Không ai có thể so sánh với tộc Hồ Ly chúng tôi về mức độ này. Một vợ một chồng, tuyệt đối không ngoại tình, nghe lời vợ răm rắp luôn.”

Tôi cắn hạt dưa, quay lại câu hỏi ban đầu:

“Anh có nhà không? Có xe không? Lương tháng bao nhiêu? Có thể đăng ký kết hôn không? Sinh con có bị dị biệt không? Nửa người nửa yêu có bị bắt nạt không?”

Thời Đình Đình không ngờ chủ đề này lại quay lại, im lặng hồi lâu, cực kỳ bi thương thốt lên:

“loài người nông cạn!!! Nhưng anh có thể đi kiếm tiền! Em thích nhà kiểu gì? Em muốn đốt cho ông nội mình chung cư cao cấp, đúng không? Em thích nó phải không? Chờ đấy! Mai anh sẽ mua cho em!!”

Liễu Tiên ở bên cạnh mắt trợn trắng.

“Ngươi kiếm tiền thế nào, làm người mẫu nam sao?”

Thời Đình lời lẽ nghiêm túc.

“Chuyện không giữ đạo đức đàn ông như thế sao ta có thể làm chứ?”

Ngay sau đó anh nhìn về phía tôi.

“Em yêu, không có cách ly sinh sản đâu, con lai nửa người nửa yêu rất đẹp đấy, sẽ không bị bắt nạt ở trường đâu. Nó còn có thể đấm xuyên nửa khu nhà học đấy.”

“Không phải em thích furry sao? Tâm động không bằng hành động, lập tức mang anh về nhà kết hôn đi nào!”

Cuối cùng, tôi ôm con hồ ly trong tay, nhét con nhím vào túi, quàng con rắn trắng quanh cổ, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc trở về nhà.

Đến dưới chung cư, cô chủ nhà hỏi tôi sao giữa mùa hè lại quàng khăn. Tôi cố nặn một nụ cười khó coi, đáp:

“Cô ơi, đây là khăn quàng sinh học, mát lắm.”

Không biết cô ấy có tin lời nói dối của tôi không, nhưng nói xong, tôi ôm ba cái của nợ này, chạy như điên lên nhà.

3.

Tôi sống trong một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, sắp xếp chỗ ở cho ba người bạn bất đắc dĩ trong phòng làm việc.

Thời Đình ngoan ngoãn ngồi xổm dưới sàn, ngẩng đầu nhìn tôi với đôi mắt đen láy sáng rực, phát ra ánh nhìn như muốn điện giật.

“Vợ à, em có thể mua cho anh một bộ quần áo được không? Anh cao 1m88, số đo ba vòng là…”

Tôi đờ đẫn nghe xong số đo 3 vòng hoàn hảo đến mức khó tin của anh, lạnh nhạt mở miệng:

“Không, tôi cảm thấy anh làm một con hồ ly thì vẫn tốt hơn.”

Biểu cảm của Thời Đình như bị tổn thương sâu sắc, nhưng anh vừa ra vẻ trà xanh vừa cố dụ dỗ tôi:

“Vợ ơi, sao em có thể như vậy? Hồ ly cũng phải làm đẹp cho người mình yêu mà, anh chỉ muốn cho em thấy vẻ đẹp của anh thôi mà. Hơn nữa, nếu anh hóa thành người, anh có thể giúp em giặt đồ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa.”

Nghe đến đoạn giặt đồ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, tôi thừa nhận mình hơi dao động. Dù sao anh ta chỉ xin một bộ quần áo, đâu phải xin cả mặt trăng trên trời. Cho anh ta thì cũng không thiệt gì.

Khi Thời Đình biến thành người, quả thực vẻ ngoài của anh vô cùng hoàn mỹ. Đừng nói người sống, ngay cả nhân vật trong truyện tranh cũng không đạt đến mức tinh xảo như thế này. Eo thon, vai rộng, chân dài, tỷ lệ cơ thể cực chuẩn. Mũi cao, mắt hồ ly, đôi môi vừa mỏng vừa đẹp hoàn hảo. Đặc biệt là ánh mắt, vừa trong sáng vừa ngoan ngoãn! Lúc về nhìn về tôi mà bên trong như viết đầy dòng chữ “Thích, thích, thích”.

Chết tiệt, ai mà chịu nổi đây?!

Nhưng tôi là một người phụ nữ có ý chí kiên định. Tôi lau nước miếng bên khóa miệng, cố giữ vẻ bình tĩnh, ném cho anh ta một chiếc tạp dề hầu gái màu hồng.

“Từ nay đây là đồng phục lao động của anh, dọn dẹp không sạch thì khỏi ăn cơm.”

Những lời thoại như một nhà tư bản bóc lột này lại khiến Thời Đình vui như một chú nai con ngốc nghếch, tôi thực sự không có không nhìn nổi.

Anh cầm chổi, vừa quét nhà vừa trò chuyện với tôi, nói linh tinh cả buổi, bỗng dưng hỏi:

“Có phải có một con nhà giàu đang theo đuổi em không?”

Tôi sửng sốt một chút, vừa định hỏi anh làm sao mà biết được, nhưng nghĩ lại, trong nhà này trừ tôi thì toàn là tiên gia, không biết mới là lạ. Thế nên tôi gật đầu:

“Đúng vậy, làm sao vậy, chẳng lẽ hắn ảnh hưởng tới tài vận của tôi sao?”

Thời Đình gãi mặt, “ừ” một tiếng.

“Nói ảnh hưởng thì nhất định có, nhưng chủ yếu là gã đó không phải người tốt. Tuy nhiên em cũng đâu có định đồng ý, còn lại cứ để anh lo!”

Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, tôi còn không định đồng ý với gã đàn ông kia, Thời Đình lo cái gì chứ??

Liễu Tiên “Vèo vèo vèo” chạy tới, gối đầu lên đầu gối tôi.

“Hắn sợ dọa cô, nhưng tôi phải nhắc nhở, Mạnh Ngô, hắn đang trên đường đến tìm cô, chắc sắp tới rồi. Có lẽ cô nên khóa cửa chống trộm trước đã.”

Bạch Tiên đang cầm dưa hấu, đúng lúc giơ tay:

“Ta đã khóa, yên tâm.”

Chỉ có tôi vẫn không hiểu gì, cầm lấy di động lên xem, vừa lúc nhận được tin nhắn của Hứa Tống Liên:

“Anh ở dưới chung cư em, muốn đi ăn cơm với anh không?”

Tôi thấy phiền, trả lời ngắn gọn “Không đi.”

Hứa Tống Liên có điều kiện vô cùng tốt, gia đình có tài sản hàng tỷ, là một con nhà giàu, đã theo đuổi tôi ba tháng nay. Ngoại hình của hắn cũng thuộc dạng đẹp trai không thể bàn cãi, vóc dáng cũng rất ổn.

Nhưng tôi luôn thấy hắn có gì đó rất kỳ quặc. Gần hắn là tôi đau đầu, buồn nôn, toàn thân khó chịu, nên tôi luôn kiên quyết từ chối. Hắn hẹn gặp thì tôi cũng chưa từng đồng ý.

Liễu Tiên thò tới nhìn lướt qua màn hình, thè lưỡi.

“Gã đàn ông này có khuynh hướng phản xã hội rất nghiêm trọng, cực độ thù ghét phụ nữ. Nếu hôm qua cô không đi viếng mộ ông nội, chắc chắn hôm nay đã không thấy được ánh mặt trời.”

Tôi nghe mà thấy khó tin, cầm điện thoại hỏi lại Liễu Tiên với vẻ nghi hoặc:

“Ý của ngài là, vì tôi từ chối sự theo đuổi của hắn mà hắn định giết tôi sao??”

Liễu Tiên nghiêng đầu suy nghĩ, vừa muốn nói cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa chính.

Thời Đình quăng chổi, lao vút đến cửa, xắn tay áo chửi rủa:

“Thằng nhãi, dám định làm tao góa vợ à? Hôm nay cho mày chết ở tuổi hai mươi tám luôn!”

Bạch Tiên có chút bất đắc dĩ mà đặt miếng dưa hấu xuống, kéo góc áo anh.

“Đừng gây thêm rắc rối cho Tiểu Ngô. Báo cảnh sát là được rồi. Dù sao hắn vào tù cũng không ra được nữa.”

Liễu Tiên thấy tôi còn ngơ ngác, bèn tiến lại, chạm nhẹ vào trán tôi:

"Ra nhìn qua lỗ mắt mèo đi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.