“Sao còn chưa lên?” Vương Tu còn đang giục cậu.
Hứa Hạc suy xét một chút, từ nơi này đến nhà cậu ít nhất cũng phải 30 phút, dù sao cậu cũng là thanh niên 1m8, chỉ khung xương thôi cũng nặng hơn trọng lượng một nữ sinh, 30 phút dù là người khỏe đến đâu cũng không chịu nổi.
Vương Tu muốn cõng cậu, vậy khiến hắn cõng đủ luôn, cõng đến phun thì thôi.
Hứa Hạc còn cảm thấy chưa đủ, ở trên lưng Vương Tu cố ý chỉ sai đường, lại nói muốn ăn cái gì bắt hắn cõng đi mua ăn, đến nơi lại đột nhiên nói không muốn ăn nữa, chủ yếu muốn lăn lộn Vương Tu.
Như vậy mà anh còn muốn hợp lại?
Buổi tối hơn 9 giờ trên đường càng ngày càng ít người, cho dù có thì cũng đều đi xe, hoặc là thuê xe, rất ít người đi bộ giống bọn họ.
Vương Tu cõng cậu cũng không kêu mệt, cứ như vậy đi một đường từ trường học đến cửa tiểu khu nhà cậu suốt hơn 50 phút.
9 giờ 55 phút, giữa trán Vương Tu ra mồ hôi mỏng, trước 10 giờ đưa cậu đến cửa nhà, hai chân Hứa Hạc chạm đất giả bộ khập khiễng lên tầng.
Chờ cậu lên tầng, từ cửa sổ thấy Vương Tu vẫn còn đứng tại chỗ chơi điện thoại.
Không biết có phải chú ý tới ánh mắt của Hứa Hạc hay không, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Hứa Hạc hừ lạnh một tiếng, đóng cửa sổ lại, mở máy tính bắt đầu tra tư liệu.
Tra giống như khi tra trên điện thoại Vương Tu, muốn xem thử một chút xây một trang web như thế nào.
Nhưng mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-khong-chiu-chia-tay-cung-trong-sinh/693911/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.