Tháng Ba, Xuân về trong tiết trời se lạnh.
Lúc 11 giờ hơn sáng thứ 7, Hạ Trăn diện bộ váy liền thân dệt kim dài đến đầu gối và choàng chiếc áo khoác lông cừu chuẩn bị ra ngoài.
Cô đã quen mặc quần jean nên không thích mặc váy cho lắm, nhất là khi thời tiết lạnh lẽo như hôm nay. Nhưng lệnh mẹ khó cãi, mẹ cô cố ý mua chiếc đầm này để cô mặc đi xem mắt. Nói thật là Hạ Trăn mặc váy rất xinh bởi diện mạo cô vốn thanh tú, chẳng qua bình thường cô chỉ mặc sao cho thoải mái là được, những thứ như váy đầm hay giày cao gót sẽ gây bất tiện cho cuộc sống của cô. Đương nhiên, lúc cần thiết Hạ Trăn vẫn sẽ ăn diện đôi chút, giả bộ ra dáng thục nữ.
Đi xem mắt thôi mà, có cần thiết phải trưng diện thế này không?
“Mẹ, chân con lạnh.” Hạ Trăn cố gắng khơi gợi chút tình thương của mẹ kính yêu.
Nhưng cô đã thất bại. “Ngoài trời nắng chang chang, đi nắng một lát là ấm ngay.” Điền Tuyết Phương nhìn lướt qua bắp chăn không che chắn của cô, bà hài lòng khen: “Ừm, da trắng nõn nà, đường cong cân đối, con đã kế thừa gen tốt của mẹ, xinh lắm.”
“Loảng xoảng…” Sào phơi đồ ngoài ban công bị gió thổi ngã.
Hạ Trăn: “Vâng, gió to thật mẹ ạ.”
“Trong nhà hàng có hệ thống sưởi, trung tâm thương mại có điều hòa tổng, rạp chiếu phim cũng ấm lắm.” Điền Tuyết Phương vẫn vững như bàn thạch.
“Thế còn lúc đi dạo? Tản bộ bên bờ sông thì sao đây mẹ?” Sẽ luôn có rất nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-qua-dung-dan-a-ninh-nhi/2882345/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.