🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi lại mơ.

Lần này, tôi mơ thấy mình bị vây hãm trong một cơn ác mộng không lối thoát.

Trong không gian mờ mịt ấy, lưng tôi bị ép chặt vào một bức tường lạnh lẽo. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ rệt của ai đó giữ lấy cằm tôi, ép buộc tôi phải ngẩng đầu.

Và rồi, một nụ hôn phủ xuống.

Nụ hôn ấy không phải sự dịu dàng, mà là một cơn bão tố ập đến, cuồng nhiệt và nóng bỏng, mang theo khí thế hung hăng muốn cuốn tôi vào vòng xoáy của nó.

Người đó cao hơn tôi non nửa cái đầu, nên chỉ có thể cúi xuống, bóng hình cao lớn dễ dàng bao trọn lấy thân thể tôi.

Dung mạo của đối phương chìm trong sương mờ, nhưng tôi có thể cảm nhận được đó là một người tuấn tú lạ thường. Bộ đồng phục học sinh vốn phẳng phiu nay đã trở nên xộc xệch trong cơn giằng co.

Nhưng dường như cậu ta chẳng hề bận tâm. Ánh mắt cậu ta sâu thẳm, thấm đẫm một sự si mê gần như điên cuồng.

Hơi thở nóng rực phả vào gò má, khiến hàng mi tôi run lên kịch liệt. Những lời phản kháng chực chờ nơi đầu lưỡi đều bị nụ hôn mãnh liệt kia chặn lại.

Không gian như bị một mồi lửa ném vào, ngày một bỏng rát. Người đó nhìn kẻ trong lòng mình, dường như không thể kiềm chế mà buông một tiếng chửi thề.

"Chết tiệt."

Có lẽ nhận ra đôi mắt tôi đang mở to kinh ngạc, đối phương cuối cùng cũng tạm dừng. Khóe môi cậu ta khẽ cong lên, bật ra một tiếng cười trầm thấp.

"Sao em lại dùng ánh mắt đó để nhìn bạn trai mình thế?"

Cậu ta ngừng một chút, ngón tay cái lướt nhẹ qua bờ môi tôi.

"Được rồi, em chỉ được nhìn tôi thôi, không được phép nhìn người khác."

Tôi: "???"

Khoan đã nào.

Bạn trai nào ở đây?

Tầm nhìn của tôi bỗng chốc trở nên quang đãng, như thể có ai đó vừa lau sạch lớp sương mù dày đặc. Gương mặt của người đối diện hiện ra rõ ràng.

Tôi sững sờ, gần như quên cả cách thở.

Một tiếng sét đánh ngang tai. Lạy Chúa tôi, sao lại là hắn?!

Đây chẳng phải là kẻ thù không đội trời chung của tôi hay sao?!

Lâm Hành Chi – cái tên đồng nghĩa với hai chữ "kẻ thù" trong từ điển của tôi.

Chúng tôi quen biết nhau vào học kỳ đầu tiên của năm lớp mười một.

Cậu ta là học sinh mới chuyển đến. Ngay trong kỳ thi đầu tiên, Lâm Hành Chi đã dễ dàng chiếm đoạt ngôi vị đầu bảng vốn luôn thuộc về tôi. Kể từ đó, vị trí số một kia chưa bao giờ đổi chủ.

Cậu ta đàn áp tôi trên mặt trận học thuật, được thôi, tôi đây bụng dạ rộng rãi không thèm chấp nhặt. Dù sao núi cao ắt có núi cao hơn.

Nhưng Lâm Hành Chi, không hiểu vì lý do quái gì, lại mang sự thù địch đó ra cả ngoài đời thực.

Tôi phát hiện ra điều này trong một dịp hết sức tình cờ.

Hôm đó, tôi bất cẩn trượt chân. Ngay khi tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một màn "hôn đất" vô cùng ngoạn mục, một cánh tay đã kịp thời đỡ lấy tôi.

Sau khi đứng vững, tôi mới nhận ra ân nhân của mình là Lâm Hành Chi.

Phản ứng của Lâm Hành Chi tựa như chạm phải lửa bỏng. Cậu ta lập tức buông tay, lùi sang một bên, tránh tôi như tránh tà. Cậu ta nhìn xuống bả vai nơi tôi vô tình chạm vào, khẽ cau mày rồi phủi mạnh như thể vừa chạm phải thứ gì đó ô uế.

"Cái áo này không mặc được nữa rồi."

Tôi: "..."

Giọng điệu của cậu ta vẫn lạnh lùng như băng.

Nhưng lại thành công đốt lên một ngọn lửa giận trong lòng tôi.

Nắm tay tôi siết chặt lại, lời cảm ơn ban đầu đã biến thành một câu nhắc nhở đầy mỉa mai.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.