Đêm đó, tôi lại mơ.
Trong giấc mơ, tôi không thấy Lâm Hành Chi nữa, mà là một gương mặt quen thuộc khác.
Là cậu bạn lớp bên.
Địa điểm là hành lang trường học.
Tôi còn chưa kịp vui mừng vì đã thoát khỏi bóng ma của Lâm Hành Chi thì bên tai đã vang lên giọng nói áy náy của cậu bạn.
"Xin lỗi, là do tớ không ngăn lại được..."
Ủa?
Sao nghe quen thế?
Khoan đã! Đây không phải là những gì đã xảy ra vào sáng nay sao?
Lẽ nào lại giống như đêm qua...
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nếu giấc mơ của tôi thật sự là sự tái hiện những sự kiện ban ngày...
Thế thì chẳng phải hắn ta sắp xuất hiện rồi sao!
Tôi xoay người, vội vàng muốn bỏ chạy, lại phát hiện cơ thể mình như bị đóng băng tại chỗ, không thể động đậy.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn tiếng bước chân phía sau ngày một gần hơn.
Cổ tay tôi bị một bàn tay khác nắm lấy, ép tôi phải quay lại.
Khi tôi nhìn rõ người đó là ai, tôi chỉ cảm thấy một sự bất lực vô biên.
"Sao lại là cậu?!"
Vẻ mặt của Lâm Hành Chi còn khó coi hơn cả tôi.
Sắc mặt cậu ta u ám, đôi mắt vẫn dán chặt vào tôi y hệt như ban ngày.
Nhưng hành động của Lâm Hành Chi trong mơ lại có chút khác biệt.
Tôi cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu ta đang cọ xát mạnh lên cổ mình.
Tôi cúi xuống, nhận ra thứ mà cậu ta chạm vào chính là những vết đỏ kia!
Buổi tối trước khi ngủ, tôi đã soi gương, rõ ràng chúng đã mờ đi rất nhiều.
Tại sao bây giờ lại đỏ lên như vậy?!
Chẳng lẽ là do Lâm Hành Chi vừa mới chà xát nó?
Trước khi tôi kịp ngăn cản, tôi đã bị ánh mắt u ám của cậu ta làm cho đông cứng.
Chính xác hơn thì, cái nhìn lạnh lẽo đó đang hướng về cậu bạn lớp bên!
Lúc này, Lâm Hành Chi đang nghiêng đầu nhìn cậu bạn kia. Giọng nói của cậu ta lạnh lẽo tựa băng giá ngàn năm, dù chỉ là trong mơ cũng đủ khiến tôi rùng mình.
"Cô ấy là của tôi."
"Từng dấu vết mà cậu để lại trên người cô ấy, tôi sẽ xóa sạch!"
Hả?
Cái quái gì vậy??
Tình tiết phát triển kiểu gì thế này??
Chẳng lẽ Lâm Hành Chi cho rằng mấy dấu vết trên cổ tôi là do cậu bạn kia để lại?
Trong đầu tôi vừa lóe lên ý nghĩ đó, liền thấy Lâm Hành Chi quay đầu lại, cúi xuống hôn tôi.
Nụ hôn nặng nề rơi xuống vùng da mẫn cảm, hàm răng cậu ta như có như không lướt qua cổ tôi vô số lần. Động tác của cậu ta vừa chậm rãi vừa tàn nhẫn, tựa như một mãnh thú đang kiên nhẫn đánh dấu lãnh thổ trên con mồi của mình, quyết không để sót lại bất cứ dấu vết nào của kẻ khác.
Răng môi cậu ta linh hoạt, khi thì liếm láp, lúc lại mút mạnh.
Sức ép từ Lâm Hành Chi quá lớn, tôi có cảm giác chỉ cần mình thở mạnh một chút thôi, cậu ta sẽ thật sự cắn phập vào cổ họng tôi.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn của Lâm Hành Chi mới di chuyển lên môi.
Khi cảm nhận được bờ môi cậu ta trên môi mình, tôi mới bất giác thở phào.
So với nụ hôn cuồng nhiệt như bão tố của đêm qua, lần này Lâm Hành Chi lại khá từ tốn, không nhanh không chậm dẫn dắt tôi cuốn theo nhịp điệu của cậu ta.
Tôi buộc phải ngẩng cao đầu để đón nhận nụ hôn.
Trước mắt tôi là khuôn mặt tuấn tú được phóng đại của Lâm Hành Chi, bên tai là âm thanh quấn quýt của môi lưỡi đủ khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt.
Tôi nghi ngờ mớ âm thanh hỗn độn đó là do Lâm Hành Chi cố tình tạo ra.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.