🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nói một cách dễ hiểu, chính vì ban ngày cuộc cạnh tranh điểm số của chúng tôi quá khốc liệt (vật chất),đã dẫn đến việc tôi sinh ra ý niệm phải vượt qua Lâm Hành Chi bằng mọi giá. Trong lòng tôi luôn nung nấu ý định đánh bại cậu ta, thế nên ban đêm mới sinh ra những giấc mơ liên quan đến cậu ta (ý thức).

Đọc thêm vài luận điểm nữa, cả cơ thể và tâm trí tôi đều cảm thấy nhẹ nhõm.

À, thì ra không phải tôi mắc bệnh tương tư gì, mà chỉ đơn thuần là ám ảnh cạnh tranh. Do tôi quá háo thắng nên mới liên tục mơ về cậu ta như vậy.

Tôi khoan khoái vươn vai, tắt đồng hồ báo thức, chuẩn bị cho một ngày mới tràn đầy năng lượng.

Khi cởi bỏ bộ đồ ngủ để đi tắm, tôi kinh hoàng khi thấy hình ảnh phản chiếu trong gương: cơ thể tôi chi chít những dấu hôn đỏ thẫm ái muội.

Tôi: "????"

Cái gì thế này?

Tôi vội vàng cởi hết nút áo, phát hiện ra những vết đỏ mờ nhạt của tối hôm trước giờ đây đã hằn lên khắp người như những hình xăm, thậm chí còn lan đến cả xương quai xanh.

Tôi cẩn thận kiểm tra, chúng không giống nốt mề đay do dị ứng. Mấy dấu vết này không ngứa, cũng không đau, chúng giống như... bị thứ gì đó in hằn lên hơn.

Thế này thì chắc chắn không phải dị ứng rồi.

Mà cơ địa của tôi xưa nay vẫn luôn khỏe mạnh, chưa từng dị ứng với bất cứ thứ gì.

Kỳ nghỉ Tết dài ngày sắp tới, tôi đành nén lại lo lắng, quyết định đợi đến hết kỳ nghỉ sẽ đi khám bác sĩ.

Hôm nay đến trường, tôi cố tình chọn một bộ quần áo kín cổ cao tường để che đi những dấu vết đáng ngờ.

May mắn là thời tiết đầu xuân vẫn còn se lạnh, nên cách ăn mặc của tôi không thu hút sự chú ý của người khác.

Bước vào lớp, tôi thấy Lâm Hành Chi đang cúi đầu, dường như đang tập trung vào thứ gì đó.

Lại là Lâm Hành Chi.

Hôm nay còn một bài kiểm tra quan trọng, tôi không muốn lãng phí tâm trí cho cậu ta. Tôi lắc đầu, vội vàng về chỗ ngồi. Nhưng còn chưa kịp ổn định, tôi đã thấy Tôn Điềm phấn khích vẫy tay gọi mình.

Tôn Điềm và Lâm Hành Chi ngồi cùng một dãy, nhưng cô ấy ở phía sau, cách cậu ta vài bàn.

Khi đi ngang qua chỗ Lâm Hành Chi, tôi liếc mắt một cái, phát hiện cậu ta không phải đang chăm chú ôn bài như tôi nghĩ, mà đang bận rộn nhìn vào điện thoại dưới hộc bàn.

Thị lực của tôi vẫn luôn tốt, thế nên tôi thấy rõ màn hình điện thoại không phải là giao diện của một phần mềm học tập, mà là trang chủ Weibo.

Tôi: "Ồ!!!"

Hóa ra học bá Lâm Hành Chi cũng biết lén lút dùng điện thoại cơ đấy!

Tôi cẩn thận lục lại trí nhớ, quả thật tôi chưa từng thấy cậu ta nghịch điện thoại trong giờ học bao giờ.

Nhìn dáng vẻ cúi đầu tập trung của Lâm Hành Chi, tôi chợt cảm thấy khí thế chiến đấu trong người dâng lên bừng bừng.

Chỉ cần nghĩ đến việc cậu ta bình thường gặp tôi đều trưng ra cái vẻ mặt như nuốt phải ruồi, tôi nhất định phải chơi lại cậu ta một vố!

Tôi cố ý ho khan một tiếng, sau đó hắng giọng, bắt chước tông giọng của thầy giám thị.

"Đưa điện thoại đây cho tôi!"

Lâm Hành Chi giật bắn mình. Cậu ta gần như ngay lập tức cất điện thoại đi, sau đó quay đầu lại. Ánh mắt cậu ta chạm phải vẻ mặt "tiểu nhân đắc chí" của tôi.

Nhưng cậu ta không có vẻ sợ hãi như tôi tưởng. Ngược lại, bức tường băng giá ngàn năm trên mặt cậu ta bỗng xuất hiện một vết nứt, để lộ ra sự bối rối và lo lắng hiếm thấy.

"Em đang làm gì vậy?"

Hỏi được câu này, tôi dám chắc Lâm Hành Chi đang thật sự rất lo lắng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.