Edit: Yangda
Trình Lộc mở to đôi mắt long lanh, Lâm Phùng chỉ cảm thấy xung quanh mình thật là ấm áp, có một khoảnh khắc vui vẻ trong ánh mắt của cô..
Nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua, rồi dời ánh mắt.
Anh lấy ra trong túi hai tấm vé, hai tấm vé đã được anh vuốt cho thẳng lại, Trình Lộc nhìn nhìn, trên tấm vé viết -- Chu Đại Xu toạ đàm tiếp thị phi di sản.
Trên tấm vé vẽ một ông bác tươi cười rạng rỡ, mang theo một nụ cười công thức chung.
Thế này mới giống như một giáo sư nghiêm túc, còn Lâm Phùng, xem là là còn rất trẻ.
Trình Lộc ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn tấm vé trên tay anh, ánh mắt anh nhìn chỗ khác, quay mặt đi, tránh ánh mắt của Trình Lộc.
Lâm Phùng vừa trẻ tuổi vừa đẹp mắt, thật sự không giống một giáo sư chút nào.
Bỗng nhiên, Lâm Phùng quay đầu sang, Trình Lộc giật cả mình, nhanh chóng quay mặt chỗ khác không nhìn Lâm Phùng nữa, Lâm Phùng mím môi, nói: "Nếu cô muốn."
Ánh mắt anh lạnh lùng, lại nói thêm một câu: "Cũng có thể đi cùng."
Ngón tay thon dài của anh nắm chặt hai tấm vé, trong lòng bàn tay lại có một vết thương dài, làm cho bàn tay vốn tinh xảo, thêm vài phần sắc bén.
Trình Lộc hỏi anh: "Đây là cái gì?"
"Giáo sư Chu Đại Xu tọa đàm về tiếp thị phi di sản."
Lâm Phùng nói thêm, "Nhờ bạn của tôi tìm rất lâu mới mua được."
Trình Lộc dùng ngón tay chỉ vào mũi anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-toi-dua-vao-ao-tuong-de-yeu-thuong/1666991/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.