Lúc Thưởng Nam chạy tới phòng học thì giờ tự học buổi sáng đã kết thúc, cậu há miệng th* d*c, đứng ở cửa phòng học chậm lại mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng học ra, "Báo cáo…”
Cậu thấp giọng nói.
Trong phòng học lặng ngắt như tờ, Trương Tuyết Lệ vừa mới nổi giận vì đề bài tập làm văn hôm qua, sự xuất hiện của Thưởng Nam chẳng khác nào thêm dầu vào lửa. Cô quay đầu lại, kiềm chế một lúc rồi bỏ lại một câu: "Gọi điện cho mẹ em đến trường.”
Trường trung học tư thục quý tộc này không phải giáo viên nào cũng sợ những cậu ấm cô chiêu nhà giàu. Tỷ lệ đậu đại học của trường rất cao, không chỉ dạy kiến thức sách vở mà còn dạy cả các lễ nghi.
Hầu hết phụ huynh ở đây đều có nền tảng văn hóa cao, ngoại trừ vài phụ huynh bình thường thích gây chuyện ra thì dù chỉ là nhân viên bảo vệ của trường vẫn cư xử rất khách sáo với giáo viên.
Hơn nữa, gia đình Trương Tuyết Lệ cũng không phải tầm thường, cô luôn nghiêm khắc với học sinh.
Đại Lệ Lệ sẽ đến trường sau hai giờ nữa.
Sự chú ý của Thưởng Nam hoàn toàn tập trung vào Ngu Tri Bạch. Cậu phát hiện bàn ngồi sau mình hôm qua bỏ chỗ trống suốt nửa ngày, chính là Ngu Tri Bạch.
Ngu Tri Bạch ngồi ở chỗ ngồi, đôi mắt đen trắng rõ ràng, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ. Từ khi Thưởng Nam xuất hiện ở cửa lớp, Ngu Tri Bạch đã chăm chú nhìn cậu.
Thẳng đến tan học, cậu ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-toi-khong-phai-la-nguoi-nhat-tiet-ngau/2915820/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.