Thưởng Nam biết có người đi theo phía sau mình, 14 đã nhắc nhở cậu ngay khi người giấy nhỏ rơi xuống đất.
Trong đêm tối mịt mù, tiểu khu Hạnh Phúc đã cũ kỹ xập xệ, văn bản phá bỏ và di dời đã được ban hành, có lẽ vài năm nữa mảnh đất này sẽ bị phá dỡ để tái xây dựng theo quy hoạch trung tâm thương mại mới.
Những người ở trên nghĩ rằng khu vực này dù sao cũng sẽ bị phá dỡ, hơn nữa khu vực đã nằm trong diện phá bỏ di dời nên không được phép xây dựng mới, vì vậy đèn đường ở đây hỏng hóc cũng chẳng ai sửa chữa.
Một ngọn đèn còn tốt, hai ngọn đã hỏng, thêm một ngọn đèn chẳng tồi cũng chẳng tốt.
Gió quét qua con đường không có gì che chắn, Thưởng Nam đội mũ áo phao lên, hàng lông mi dài đọng một lớp sương mờ nhỏ li ti, cậu hơi không thấy rõ đường.
"Đừng để nhiệt độ cơ thể tôi tăng quá cao." Thưởng Nam cảm thấy lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
[14:...Được rồi, Nam Nam.]
Nhiệt độ cơ thể từ từ giảm xuống, Thưởng Nam nhét hai tay vào túi, bất chợt dừng bước quay lại nhìn phía sau.
Thưởng Nam quay lại quá đột ngột, khiến người giấy nhỏ theo sau cậu hoàn toàn không ngờ tới, sợ đến nỗi hét lên vài tiếng rồi đứng yên tại chỗ, nó nhỏ giọng nói: "Em đến để đưa anh về nhà.”
Giọng nói của nó ngơ ngác, âm lượng cũng nho nhỏ, dù vừa rồi bị dọa đến mức hét lên nhưng nghe như tiếng dế kêu, đề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-toi-khong-phai-la-nguoi-nhat-tiet-ngau/2915825/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.