Thưởng Nam đau đến mức môi run lên, mất cả cảm giác. Cậu nhìn người giấy hai mắt đen láy biểu cảm thẳng thắn thành khẩn trước mắt, nhất thời không biết có nên nhắc nhở đối phương rằng, ưa thích giữa bạn bè với nhau thì không thể làm những việc như thế này.
Sự im lặng nấn ná giữa hai người, Ngu Tri Bạch nhẹ giọng hỏi: "Cậu giận à?”
Thưởng Nam lắc đầu rút khăn giấy từ trong túi ra, lau đi vết máu trên miệng. Ánh mắt của Ngu Tri Bạch di chuyển theo từng động tác của Thưởng Nam. Thưởng Nam ngước mắt liếc xéo Ngu Tri Bạch, "Cậu thật sự không hiểu ư?”
Một người giấy đã sống trong xã hội loài người mười năm, thành tích luôn đứng đầu lớp, được lòng tất cả giáo viên bộ môn, làm sao có thể như một tờ giấy trắng không biết gì được chứ?
Ngu Tri Bạch đang định mở miệng trả lời, thì Trương Hỗ không biết đã xuất hiện ở cửa sau từ lúc nào, có lẽ hắn không thấy được những gì vừa xảy ra giữa hai người. Trương Hỗ giơ con dao cắt bánh ngọt lên: "Lại đây, cắt bánh nào, bánh có quả anh đào đấy!”
Sau khi Trương Hỗ rời đi, Thưởng Nam ngồi xổm xuống dùng khăn giấy cẩn thận lau vết nước trái cây trên ống quần của Ngu Tri Bạch. Cậu bỏ qua chủ đề trước đó, nói: "Ngu Tri Bạch, dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, cậu phải nhìn về phía trước.”
Ngu Tri Bạch rũ mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn và mềm mại của Thưởng Nam, không kìm được l**m
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-toi-khong-phai-la-nguoi-nhat-tiet-ngau/2915830/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.