Thưởng Nam đứng trước bàn vuông, có chút sững sờ. Không ngờ Ngu Tri Bạch nói một vòng, cuối cùng cũng chỉ để tự quảng cáo chính mình mà thôi.
Người khác không nhận ra, nhưng Thưởng Nam lại phân biệt rõ sự khác biệt giữa Ngu Tri Bạch và những người còn lại. Có lẽ là do ánh đèn trong phòng nên mọi khuôn mặt đều phủ một lớp đỏ sẫm, đôi mắt trở nên đen kịt. Trong khung cảnh như vậy gương mặt của Ngu Tri Bạch không hề lộ vẻ quái dị, mà trái lại còn rất hài hòa.
Tất cả mọi người cảm thấy Ngu Tri Bạch nói đúng.
Triệu Tiểu Phàm nói ra nghi hoặc trong lòng,"Nhưng dụng cụ của học sinh giỏi đã dùng rồi, vậy có ổn không?”
Trương Hỗ vung tay: "Kệ nó có ổn hay không, nếu học sinh giỏi không được, thì từng người chúng ta cũng có thể thử bái với Thưởng Nam mà.”
“……”
Ngu Tri Bạch bị đẩy tới cạnh Thưởng Nam.
Rõ ràng chỉ là một trò chơi, nhưng khi Thưởng Nam nhìn lên chữ hỷ đỏ chói trên tường cùng tiếng nhạc lúc nhanh lúc chậm vang lên, lòng cậu bỗng nhiên thấy căng thẳng còn kèm theo chút sợ hãi.
Chu Mạch vội vã muốn nhanh chóng rời khỏi phòng này để qua phòng tiếp theo, hối thúc Trương Hỗ: "Mau đọc, mau đọc đi.”
Trương Hỗ nuốt một ngụm nước miếng, giọng cậu ta đột nhiên cao lên.
“Nhất......”
Chờ một chút. "Ngu Tri Bạch đột nhiên ngắt lời Trương Hỗ, khiến Trương Hỗ giống như một con vịt đực bị bóp cổ.
"Sao vậy?" Chu Mạch lo lắng hỏi, chẳng lẽ học
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-toi-khong-phai-la-nguoi-nhat-tiet-ngau/2915854/chuong-29-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.