Sau khi trở về lại là khai giảng.
Những ngày này, Thưởng Nam không được nghỉ ngơi tốt, cậu dựa vào vai Ngu Tri Bạch thiếp đi. Nhìn thấy Thưởng Nam nhắm mắt, Lý Hậu Đức điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút.
Trên đường núi quanh co hết khúc cua này đến khúc cua khác, trời mưa đường trơn nên tốc độ xe rất chậm. Lý Hậu Đức lái xe cẩn thận từng chút một, sương mù từ đỉnh núi lan xuống bao phủ nửa lưng chừng núi, tầm nhìn rất hạn chế, trời gần như tối sầm lại.
Trong lúc mơ màng, Thưởng Nam nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống, trong đó âm thanh của kèn xô na là cao vút, càng lúc càng chói tai, càng lúc càng gần. Cậu từ từ mở mắt ra, nhưng chỉ mở được một nửa, như thể đang chìm trong giấc mơ.
Một đoàn người lướt qua xe của họ, họ không có biểu cảm, khuôn mặt trắng bệch, bước chân chập chờn. Người đi đầu gõ chiêng thổi kèn, người phía sau tiếp nối không ngừng.
Nhưng Thưởng Nam không đủ sức để ngồi dậy, cậu cảm thấy như mình bị đè xuống, chỉ có thể nhìn đoàn người rõ ràng không phải là người này đi ngang qua xe.
Cho đến khi cậu nhìn thấy Ngu Tiểu Vũ đang nhảy nhót, cùng cậu bé giấy đi bên cạnh cô, cậu bé mà Ngu Tri Bạch mới hoàn thành không lâu trước đó.
Cùng với, Trương Cẩu.
Phía sau Ngu Tiểu Vũ là hai chiếc kiệu khiêng. Khi Thưởng Nam nhìn rõ gương mặt của những người ngồi trên đó, tim cậu như ngừng đập – đó là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-toi-khong-phai-la-nguoi-nhat-tiet-ngau/2915861/chuong-32-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.