Sự xuất hiện của Phó Vu Sinh chắn mất một phần ánh sáng từ đèn chiếu, Thưởng Nam ngước đôi mắt đỏ hoe lên.
"Thầy Phó?" Giọng cậu vẫn còn vương chút giọng mũi nhàn nhạt, cậu ngồi thẳng dậy: "Thầy vẫn chưa đi sao?"
"Xe vẫn chưa tới." Ánh mắt Phó Vu Sinh rơi xuống dấu vết nước mắt trên gương mặt Thưởng Nam. Bàn tay buông thõng bên người, ngón tay cái chà nhẹ hai lần.Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Thưởng Nam, quả thực có thể nói là thiên phú dị bẩm. Chỉ là...
"Thích Mạnh Đông lắm à?" Giọng hắn lạnh lẽo, xua tan đi cái oi bức của đêm hè.
"Hả?" Thưởng Nam lắc đầu: "Không phải em thích Mạnh Đông, là Lý Nham thích Mạnh Đông, em chỉ có chút đồng cảm mà thôi, đợi lát nữa sẽ ổn."
"Khóc thành thế này..." Phó Vu Sinh hơi cúi người, ung dung nhìn xuống. Ngón tay từng chà nhẹ vài lần lúc này chạm lên dấu nước mắt trên má Thưởng Nam: "Còn nói gì đợi lát nữa là được."
Đầu ngón tay hắn rất lạnh, tim Thưởng Nam đập mạnh một nhịp.
Lúc A Trương ôm đạo cụ đi ngang qua, Phó Vu Sinh đã đứng thẳng dậy, thu tay lại:"Muốn cùng đi ăn tối không?"
"Không... không cần, không, ý em là," Thưởng Nam nói lăng lộn xộn, "Em sẽ ăn cùng Chu Lập, lần sau em mời thầy Phó."
"Khi nào?"
"Gì cơ?"
"Lần sau," Phó Vu Sinh cẩn thận nhấn mạnh từng chữ, không hổ danh là diễn viên Kinh kịch xuất sắc: "Là khi nào?"
"Lần nghỉ ngơi tiếp theo, em sẽ mời thầy Phó một bữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-toi-khong-phai-la-nguoi-nhat-tiet-ngau/2915941/chuong-88-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.