Edit&Beta: Xám
"Chị họ, chị đang làm gì thế?"
"Thẻ đánh dấu." Tôi miết phẳng tờ giấy trắng bọc bìa cứng, đầu không ngẩng lên trả lời đứa em họ đáng thương của mình.
"Khi nào thì chị làm xong ạ? Em mang ô tô với khủng long đến nè." Em họ ngồi bên cạnh liên tục tỏ vẻ đáng thương, "Em chỉ chờ để được đi chơi với chị thôi đấy, em đã mong chờ suốt một ngày rồi!"
Thể chất của tôi rất dễ thu hút mấy đứa trẻ con, thực sự chẳng biết làm thế nào, đây là một loại năng lực tự động phát ra.
Miết tờ giấy thật phẳng, bao lấy thật hoàn hảo, tôi mới nhẹ nhàng thở ra, vừa giơ tay lên định dỗ một hai câu, thì di động đặt bên cạnh "Ting" một tiếng, thế là bàn tay vòng ngược lại, bỏ qua vẻ mặt nghiêm trọng của em họ, nhấc điện thoại.
Vừa nhấc máy, giọng nói của Lục Hi tưởng như sắp xuyên thủng qua điện thoại. Tôi dịch điện thoại ra xa tai một chút: "Tiểu Nhạc, Tết chán quá, tớ được mừng tuổi rất nhiều, đứa bé nhà anh họ rất phiền phức, cứ quấy rầy tớ mãi làm tớ chẳng chụp được tấm ảnh nào đẹp gửi cho cậu. Tớ tức quá nên dọa con bé một chút, bây giờ thì con bé sợ tớ rồi, nó thét chói tai mỗi khi tớ đến gần, tớ thấy như vậy khá tốt. Còn cậu? Cậu đang làm gì vậy?"
Tôi dở khóc dở cười, chỉ cần nghe giọng điệu của Lục Hi tôi đã có thể hình dung ra vẻ mặt sa sầm, quau có của cậu.
Tôi đành mở lời dỗ cậu ấy: "Tớ vừa rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-toi-la-mot-ten-benh-kieu/1950392/chuong-19-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.