Từ Mãnh vừa hỏi vừa cảm thấy không đáng tin. Cận Hành tay chân nhỏ nhắn thế kia, làm sao đè Văn Viêm ra mà đánh được? Hơn nữa, Văn Viêm đâu phải dạng bị đánh vài lần liền sợ mà bỏ chạy?
Từ Mãnh tò mò đến ngứa ngáy, gặng hỏi: "Sao cậu ấy phải trốn cậu?"
Cận Hành vốn quen mang dáng vẻ vô hại, nghe vậy thì mím môi, lắc đầu đáp: "Tôi không biết."
Tuy cách ví von này hơi kỳ lạ, nhưng Từ Mãnh cảm thấy Cận Hành giống hệt như một "cô vợ nhỏ chịu ấm ức". Nghĩ lại cái tính nóng nảy của Văn Viêm, chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Hắn nhặt bóng lên, không biết khuyên gì, tự nhiên thấy mình rất lúng túng: "Thôi thì..."
Từ Mãnh chậc lưỡi: "Cậu ấy chỉ cái tính xấu vậy thôi, tan học là hết mà."
Mắt Cận Hành sáng lên: "Thật không?"
Từ Mãnh: "...!"
Dĩ nhiên là không. Ai mà chẳng biết Văn Viêm rất hay thù dai.
Từ Mãnh nghĩ thầm, đúng là không nên xen vào chuyện này. Hắn nảy bóng hai cái, đối diện với ánh mắt ngây thơ của Cận Hành, bỗng dưng cảm thấy áy náy, không tự giác lùi lại hai bước: "Ờm... Nhan Na còn đang đợi tôi, tôi đi trước đây."
Hai "ông trùm trường Sùng Minh" thế mà lại bị Cận Hành dọa cho chạy mất dạng.
Sau đó, trong một khoảng thời gian, Văn Viêm luôn cố tình tránh mặt Cận Hành. Trung học số sáu lại đang bận rộn chuẩn bị phân ban cho học sinh lớp 12, ngày nào cũng thi cử liên tục, khiến Cận Hành bận đến mức không thể rời đi. Hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917506/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.