Bàng Nhất Phàm những ngày gần đây luôn âm thầm để ý tình hình. Phát hiện Văn Viêm đã rất lâu rồi không đến tìm Cận Hành, hắn nghiễm nhiên cho rằng "đàn em" này đã bị bỏ rơi. Ý định ác độc vốn kìm nén bấy lâu giờ bắt đầu rục rịch, chỉ chờ cơ hội để bắt nạt Cận Hành.
Sau giờ tự học buổi tối, trời bắt đầu mưa lất phất, không khí vừa ẩm ướt vừa oi bức. Từng nhóm học sinh bước ra khỏi cổng trường, miệng lẩm bẩm than phiền về thời tiết tệ hại. Cận Hành cầm ô, hòa mình vào dòng người nhưng lại như tách biệt khỏi họ.
"Cận Hành!"
Nhan Na đột nhiên chạy từ phía sau tới, thở hổn hển, nói đứt quãng: "Cậu... không đi cùng bọn tôi à?"
"Bọn tôi" ở đây ám chỉ Từ Mãnh và đám học sinh cá biệt của Sùng Minh, nhưng không bao gồm Văn Viêm.
Cận Hành hơi ngẩng ô lên, để lộ đôi mắt đen nhánh như mực. Trong màn mưa tối, đôi mắt ấy dường như có chút mờ ảo, khó nhìn thấu. Anh cố ý lướt qua ánh mắt của Bàng Nhất Phàm và đám người đang lén lút theo dõi mình trong bóng tối, ngập ngừng một chút rồi mỉm cười, nụ cười mang theo chút ý vị kỳ lạ: "Không cần đâu, tôi tự về được."
Nhan Na gật đầu: "Thế cũng được."
Cận Hành quay lưng rời đi, bóng dáng nhanh chóng chìm vào dòng người, dường như lại trở về dáng vẻ độc lai độc vãng như trước đây. Nhan Na thấy Từ Mãnh đang đứng chờ mình bên đường, bèn lách qua đám đông để tiến lại gần: "Anh ngốc à? Không tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917505/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.