Chủ nhiệm lớp của Văn Viêm là một người đàn ông hói đầu, hơn năm mươi tuổi, đeo kính lão. Cả lớp ngầm gọi ông ta là "Lưu hói". Tiếng chuông vào lớp vang lên, ông ôm một chồng giáo án bước vào, đám học sinh đang ồn ào cũng lập tức im bặt.
Nhìn qua, vị thầy này có vẻ khá khó tính.
Nhan Na chen vào một góc ngồi, trên bàn đặt một quyển sách để làm bộ, dùng tóc che khuất mặt, tránh bị phát hiện. Từ Mãnh ngồi bên cạnh cô, đưa tay xoa đầu cô một cái: "Đồ nhát gan."
Nhan Na: "Xì!"
Theo thói quen trước đây, tiết cuối buổi sáng Văn Viêm chắc chắn sẽ ngủ gật. Nhưng bất giác quay sang bên cạnh, cậu lại thấy Cận Hành – một tên "ngây thơ vô số tội" – đang ngồi nghiêm chỉnh. Văn Viêm đưa tay ấn đầu anh xuống, giọng lười nhác: "Học sinh gương mẫu, cậu khiêm tốn chút đi."
Có tên học dốt nào mà lại ngồi thẳng lưng như thế, sợ thầy giáo không phát hiện ra chắc?
Trên ngón trỏ của Văn Viêm đeo một chiếc nhẫn bạc, áp sát da thịt, cảm giác lạnh lẽo. Cận Hành vô thức cử động cổ, sau đó thuận thế cúi xuống bàn, nghiêng đầu nhìn cậu: "Có sách không?"
Tên này còn định đọc sách à?
Sách của Văn Viêm đều nhét trong ngăn bàn, mới tinh, gần như chưa từng động vào. Cậu nhíu mày, lục lọi hồi lâu rồi tùy tiện ném một quyển sách toán lên bàn Cận Hành: "Cầm đi."
Cuốn sách này nằm trong ngăn bàn đã lâu, mép giấy nhăn nhúm, nhưng chẳng có dấu vết nào cho thấy từng được lật mở. Vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917508/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.