Một nhóm thanh niên cưỡi mô tô phóng như bay trong màn đêm, rít gào lao đi, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà dang dở đã bị giải tỏa một nửa. Tiếng gầm rú của động cơ làm vang động cả một khoảng không gian.
Văn Viêm bẻ lái, dừng xe một cách gọn gàng. Lốp xe cọ sát mặt đất, phát ra âm thanh chói tai. Cậu tháo mũ bảo hiểm, mái tóc bị gió đêm thổi rối tung. Cậu quay đầu nhìn Cận Hành: "Đến nơi rồi."
Cận Hành không có vẻ gì hoảng sợ sau màn lái xe tốc độ cao. Anh buông vòng tay khỏi eo thon của Văn Viêm, nhìn quanh một vòng, phát hiện nơi này có chút quen thuộc. Hình như đây chính là chỗ lần trước Văn Viêm bị vài tên côn đồ vây đánh.
"...Cứu... cứu tôi với..."
Trên khoảng đất trống không xa, mấy người đàn ông nằm vạ vật, tay ôm bụng, cuộn tròn lại như con tôm, dáng vẻ đau đớn, trên mặt đầy vết bầm tím. Tiếng kêu cứu của họ vang lên rõ ràng trong khu vực tĩnh mịch này, nhưng tiếc là chẳng có ai qua lại.
Cận Hành trí nhớ rất tốt. Anh nhận ra mặt mấy người này khá quen, hình như chính là bọn đã đánh nhau với Văn Viêm lần trước. Nghĩ đến tính cách có thù tất báo của Văn Viêm, anh lập tức hiểu ra mọi chuyện.
"Yo hô——!"
Đám thiếu niên bất lương nhìn thấy trò vui, liếc mắt nhìn nhau, sau đó phóng xe tăng tốc, lượn thành vòng tròn, dần thu hẹp phạm vi. Lốp xe lướt sát qua mép áo và đỉnh đầu những kẻ nằm trên đất, như tiếng bước chân của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917509/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.