Một lời này của Nhan Na càng khẳng định hình tượng "bánh bao mềm" của Cận Hành trong lòng mọi người. Văn Viêm lơ đễnh quan sát Tưởng Thiếu Long, thấy gã đứng im tại chỗ, sợ đến không dám động đậy, nghĩ thầm: Loại người này mà cũng bắt nạt được Cận Hành, đến mức anh không dám hé răng?
Cận Hành cảm giác bên tai có một làn hơi ấm áp, lẫn chút mùi nhàn nhạt của thuốc lá, cực kỳ xâm lược. Ngay sau đó là giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của Văn Viêm: "Cậu ta từng bắt nạt cậu à?"
Cận Hành hơi nghiêng đầu, bất ngờ đối diện đôi mắt đen ít trắng nhiều của cậu, rồi im lặng gật đầu.
Từ Mãnh nghĩ bụng Cận Hành quả nhiên muốn tìm chỗ dựa, bảo sao lại nhiệt tình như vậy. Hắn đứng ngoài nhìn rõ, nên không nói gì, dù sao có nói thêm Văn Viêm cũng chẳng nghe lọt.
Văn Viêm gật đầu, sau đó từ bồn hoa nhảy xuống, động tác nhẹ nhàng, dứt khoát: "Cậu vào thi đi."
Nói xong bổ sung thêm: "Đi cùng Nhan Na."
Từ Mãnh ném chiếc ba lô màu hồng phấn cho Nhan Na, dáng vẻ lười nhác: "Cầm lấy, cầm lấy, thi cho tốt."
Dù thi thế nào cũng vẫn rách nát như cũ, nhưng vẫn phải gửi chút lời chúc cho học dốt. Biết đâu may mắn thì sao?
Nhan Na nghe ra ý trong lời anh, bĩu môi, đeo ba lô, quay người cùng Cận Hành vào trường.
Tưởng Thiếu Long đứng ở cổng, lưng căng cứng, trơ mắt nhìn hai người đi ngang qua mình, khó nhọc di chuyển bước chân. Nhưng chưa kịp đi được hai bước, cổ đã bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917510/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.