Nếu Văn Viêm hiểu Cận Hành thêm chút nữa, cậu sẽ nhận ra hàm ý trong ánh mắt đối phương. Đáng tiếc, lúc này họ chưa quen biết nhau.
Cận Hành quá vô hại, mặc đồng phục chỉnh tề, tóc đen dài che khuất trán, nhìn thế nào cũng là học sinh ngoan. Nhưng những học sinh cá biệt thì lại thích bắt nạt kiểu học sinh như vậy nhất.
Lại gần hơn, Văn Viêm thậm chí ngửi được mùi nước giặt thoang thoảng trên áo anh, nhưng không bao lâu đã bị mùi thuốc lá xông vào làm át đi. Hai loại mùi hương trộn lẫn, mâu thuẫn và đối lập.
Những học sinh xung quanh thấy Văn Viêm bắt nạt người, giả vờ không thấy, bước chân vội vã đi ngang qua, không ai dám đứng lại xem.
Văn Viêm không chút biểu cảm, vỗ nhẹ lên mặt Cận Hành, tiếng vang giòn nhưng không đau, lại đủ uy hiếp: "Lớp nào, tên gì?"
Câu hỏi này của đám côn đồ thường để dễ bề tìm người gây sự sau này. Chỉ vài chữ hờ hững đã đủ khiến bọn học sinh sợ đến mềm chân. Người lanh trí sẽ bịa một cái tên vớ vẩn để qua chuyện, như "con mèo lớp ba", hay "con chó lớp bốn".
Cận Hành vì hành động của Văn Viêm mà buộc phải quay mặt sang một bên. Anh ngước lên, ánh mắt mang theo đường cong không thuộc về độ tuổi này. Bằng giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, anh đáp: "Lớp 11/6, Cận Hành."
Trông yếu đuối đến thảm hại.
Chữ "Cận" nào, chữ "Hành" nào, Văn Viêm không rõ. Cậu chỉ thuận miệng hỏi, nhìn vào mắt Cận Hành hồi lâu, thấy anh giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917518/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.