Có người mười tám tuổi rực rỡ sáng ngời, có người mười tám tuổi u ám tối tăm, có người còn chưa kịp trải qua mười tám tuổi, đã bị quá khứ chôn vùi, mục nát giữa bùn lầy.
Cận Hành và Văn Viêm, điểm giao nhau duy nhất trong nửa đời đầu của họ, dừng lại ở năm mười tám tuổi, như hai sợi dây vô tình bị vặn vào nhau, ngắn ngủi thắt thành một nút chết, rồi lại bị mạnh mẽ kéo đứt ra, một đầu về trái, một đầu về phải, từ đó chia xa mỗi người một ngả.
Là do chính tay Cận Hành kéo đứt.
Năm tốt nghiệp cấp ba, Cận Hành đỗ vào trường đại học tốt nhất trong tỉnh, còn Văn Viêm, một thiếu niên bất hảo, vì tội ngộ thương người khác mà vào tù. Một người ở trung tâm thành phố phồn hoa, một người trong song sắt lạnh lẽo, quả thực không còn lý do gì để liên lạc.
Quả thực là không có...
Sau khi rời khỏi cái nơi nhỏ bé tên Lâm Thành ấy, Cận Hành không bao giờ quay lại nữa. Nhiều năm sau, anh trở thành một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố Z, quần áo chỉnh tề, hào nhoáng rực rỡ. Vẻ vang trước mắt người đời đủ để che lấp đi những ký ức dơ bẩn, hèn mọn trong tuổi trẻ của anh.
Dù sao, ai mà tưởng tượng được rằng, người đứng trên đỉnh kim tự tháp như bây giờ, thời cấp ba lại từng là một kẻ đáng thương bị đám thiếu niên bất hảo bắt nạt đến mức không dám hé răng.
Người cha trốn nợ bỏ trốn, người mẹ bệnh nặng qua đời sớm, một căn phòng trọ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917519/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.