Hiện nay đang trong thời buổi loạn lạc, giá gạo đắt đỏ. Các đệ tử Thiên Nhất Môn chia thành nhiều nhóm, đem toàn bộ châu báu, vàng ngọc quy đổi thành ngân lượng, rồi đổi hết thành lương thực, thuốc men, mua thêm vài chiếc thuyền đánh cá, vận chuyển hàng hóa ra hòn đảo giữa biển. Cứ thế bôn ba tới lui suốt bảy tám ngày, cuối cùng mới miễn cưỡng gom đủ mọi thứ.
Cùng lúc đó, quân đội phương Bắc liên tiếp thắng trận, thế như chẻ tre. Không chỉ g.iết ch.ết nguyên soái quân Sở, mà còn bắt sống hai mươi vạn binh sĩ tiền tuyến, trong đó có đến bảy phần đã đầu hàng. Chiêu Ninh Đế nghe tin thì khí huyết nghịch hành, thậm chí chưa kịp lập di chiếu đã băng hà.
Triệu Vương thấy tình thế không ổn, đã sớm sinh lòng thoái chí. Hiện tại nước Đại Sở nội ưu ngoại hoạn, chẳng khác nào củ khoai bỏng tay. Hắn dù có làm hoàng đế thì cũng có ý nghĩa gì, vì vậy dứt khoát ủng hộ thái tử kế vị, lợi dụng thái tử còn nhỏ để ép lấy một đống ban thưởng, sau đó trước khi quân Bắc kịp đánh vào đã dẫn đại quân trở về đất phong của mình.
Da không còn, lông làm sao bám. Triều đình nước Sở nhìn qua đã tan tác hơn phân nửa, các quan viên phía dưới chẳng khác nào cát bụi, không thể tụ lại làm một. Khi quân Bắc tiến vào, các tướng phòng thủ thành nếu trung tâm không sợ chết thì trực tiếp lấy thân tuẫn quốc, còn nếu nhìn rõ thời thế thì lập tức mở cổng thành đầu hàng. Tình thế này đã dần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917523/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.