Giao nhân vẫn đơn thuần như thế, suy nghĩ cũng rất đơn giản. Cậu chỉ cho rằng Khúc Thuần Phong buồn vì mất đi sư phụ, bèn giơ tay đếm từng ngón, nghiêm túc giảng giải những lợi ích khi bái sư: "Nếu ta làm sư phụ ngươi, ta có thể dạy ngươi bắt cá, dạy ngươi bơi lội."
Còn có thể dạy ngươi thổi bong bóng nữa, nhưng Lâm Uyên nghĩ chuyện này chắc chắn Khúc Thuần Phong không học đâu, nên không nói.
Khúc Thuần Phong: "..."
Trong lòng anh vốn dĩ rất nặng nề, nhưng nghe cậu nói thế, lại cảm thấy như bị kẹt giữa không trung, khóc thì khóc không ra, mà cười cũng không cười nổi. Trăm mối cảm xúc đan xen, thực chẳng biết phải nói sao cho phải.
May mắn là anh chưa nói thêm rằng cha mẹ mình cũng đã qua đời, nếu không, chỉ sợ giao nhân này còn muốn làm cả cha mẹ của anh nữa...
Khúc Thuần Phong cụp mắt, nhìn bàn tay đang ôm chặt lấy eo mình của giao nhân. Những đầu ngón tay sắc nhọn của cậu đều ngoan ngoãn thu lại. Rốt cuộc anh cũng không đẩy cậu ra, chỉ khẽ nói hai chữ: "Không cần."
Lâm Uyên: "Không cần gì?"
Khúc Thuần Phong: "Không cần ngươi dạy."
Lâm Uyên hiếu kỳ: "Sao lại không cần ta dạy?"
Khúc Thuần Phong mím môi: "Không cần là không cần."
Lâm Uyên hỏi anh: "Thế ngươi biết bắt cá không?"
Khúc Thuần Phong tất nhiên là không: "..."
Lâm Uyên lại hỏi: "Vậy ngươi biết bơi không?"
Khúc Thuần Phong vẫn không biết: "..."
Lâm Uyên siết chặt cánh tay, cố gắng muốn ôm cả người anh vào lòng, nhưng khổ nỗi bản thân cậu quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917524/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.