Ý nghĩ của Minh Tuyên rất đơn giản: Nếu trên đời thực sự có giao nhân, vậy thì bắt về giao nộp là xong chuyện. Nhưng vừa mở lời, hắn mới phát hiện ra có gì đó không ổn. Bị ánh mắt của những giao nhân kia nhìn chằm chằm lạnh buốt cả sống lưng, cơ thể hắn cũng cứng đờ.
Đại sư huynh của hắn đâu rồi? Đại sư huynh đâu rồi?!
Minh Nghĩa thấy tình thế không ổn, lén kéo tay áo Minh Tuyên, mặt đầy ngượng ngùng, hạ giọng thúc giục: "Nhị sư huynh, huynh đừng hét nữa!"
Nơi này rõ ràng là địa bàn của người ta, còn la hét gì mà bắt giao nhân, chẳng phải tự tìm đường chết sao? Đến Trư Bát Giới cũng không ngốc đến mức này!
Minh Tuyên ở dưới tay Khúc Thuần Phong – một người tựa Diêm Vương sống – khổ sở cầu sinh bao nhiêu năm, đừng nói gì khác, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý đã đạt đến trình độ cao siêu. Phản ứng ngay lập tức, hắn lui lại một bước, cảm thấy chưa đủ an toàn lại lui thêm một bước, lắp bắp nói với những giao nhân kia: "Tại hạ chỉ đùa... chỉ đùa thôi..."
Một giao nhân đuôi vàng nghe vậy thì bật cười khinh khỉnh, chiếc đuôi dài duyên dáng quẫy nhẹ một cái, nước bắn tung tóe lên người Minh Tuyên:
"Đồ ngốc."
"?!"
Minh Tuyên không kịp đề phòng, bị nước hất đầy người, nghe thế thì giận đến mức suýt nhảy dựng lên. Trong lòng thầm nghĩ giao nhân này trông chẳng khác gì con cá vàng nhỏ trong ao hoàng cung, dựa vào đâu mà mắng hắn ngốc? Hắn liền xắn tay áo, muốn lao lên lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917529/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.