Hiện tại, hàng chục chiến thuyền do quan phủ phái đi đều đã bị phá hủy, đệ tử Thiên Nhất Môn chỉ có thể tạm thời lưu lại trên đảo, chờ đợi tình hình biến chuyển. Mỗi ngày, ngoài việc bắt cá, nhóm lửa, thì việc còn lại chính là quan sát vị đại sư huynh không gần nữ sắc của bọn họ và giao nhân đuôi xanh kia rốt cuộc là chuyện gì.
Minh Tuyên không biết bắt cá, chỉ có thể chịu trách nhiệm nhặt củi. Hắn nhìn thấy Khúc Thuần Phong lại như thường lệ, một mình ngồi ở nơi xa tĩnh tọa tu luyện, còn giao nhân xinh đẹp kia thì bơi đến, dính lấy anh như không xương. Hết lần này đến lần khác bị Khúc Thuần Phong lạnh lùng đẩy ra, nhưng lại hết lần này đến lần khác kiên nhẫn bám vào.
Minh Tuyên và Minh Nghĩa ngồi sát cạnh nhau, vừa nhóm lửa nướng cá vừa thì thầm với nhau:
"Giao nhân kia hình như thích đại sư huynh?"
Minh Nghĩa liếc nhìn một cái, rồi thu ánh mắt về: "Chắc là vậy."
Minh Tuyên lại bắt đầu phát huy trí tưởng tượng:
"Vậy còn đại sư huynh, huynh ấy có thích hắn không?"
Minh Nghĩa nghĩ bụng, nhị sư huynh đúng là mù thật. Đại sư huynh đã đem miếng ngọc cổ mà sư phụ tặng cho đeo lên cổ giao nhân kia rồi, nói không thích thì ai tin? Vì vậy đáp:
"Chắc là thích."
Minh Tuyên: "Vậy tại sao đại sư huynh lúc nào cũng lạnh mặt, cứ đẩy hắn ra mãi?"
Minh Nghĩa nghe vậy thì khựng lại, không thể nói thẳng đại sư huynh thích làm bộ đứng đắn được, bèn thêm một nhúm củi vào lửa:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917527/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.