Đêm tối mịt mờ, ánh lửa bên cạnh chiếu lên đường viền khuôn mặt Khúc Thuần Phong, phủ thêm một tầng sắc ấm mơ hồ. Nhớ đến dáng vẻ nhếch nhác của mình mỗi lần bị Lâm Uyên trêu chọc, anh hiếm khi có chút do dự, đồng thời âm thầm cảm thấy hối hận khi nói ra câu này.
Anh linh cảm rằng cậu nhất định sẽ đưa ra một yêu cầu khó xử.
Lâm Uyên mềm nhũn tựa như không xương, luôn thích dựa vào Khúc Thuần Phong, dù đẩy thế nào cũng không chịu rời. Nghe vậy, cậu không lập tức trả lời, như thể đang suy nghĩ điều gì. Những ngày qua, cậu ít nhiều cũng hiểu được vài phần tính cách của Khúc Thuần Phong, biết rằng nếu bây giờ đề nghị đối phương làm bạn lữ, anh nhất định sẽ không đồng ý.
Thay vì vậy, chi bằng lùi một bước, từ từ tiến tới.
Giọng nói của Lâm Uyên luôn biến hóa khó lường, khi thì trong trẻo, khi lại trầm thấp khàn đục, như ly rượu nồng ấm, khiến người nghe chẳng thể phân biệt nam nữ. Cậu ghé sát bên tai Khúc Thuần Phong, thì thầm: "Ngươi hôn ta một cái."
Khúc Thuần Phong sớm đã biết cậu sẽ chẳng đưa ra yêu cầu nào tốt đẹp, nghe vậy cũng không quá kinh ngạc, chỉ nhíu mày đáp: "Không thể."
Tựa như yêu cầu này còn khó khăn hơn cả việc lên núi đao xuống biển lửa.
Lâm Uyên biết chắc anh sẽ không đồng ý, đuôi cá khẽ vung: "Vậy để ta hôn ngươi một cái."
Khúc Thuần Phong nghĩ thầm, vậy có gì khác biệt? Anh đang định từ chối, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, đã bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917542/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.