Chiếc đuôi cá màu xanh thẫm ấy lặng lẽ đặt trên đùi Khúc Thuần Phong, còn mang theo chút hơi nước ẩm ướt lẫn cát bụi. Lâm Uyên cảm thấy như vậy không đẹp, bèn khẽ vẫy vẫy đuôi, đến khi cát rơi sạch mới chịu thôi.
Đuôi của cậu là đẹp nhất!
Khúc Thuần Phong: "..."
Lâm Uyên chờ mãi không thấy Khúc Thuần Phong có động tĩnh gì, tò mò ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao ngươi không chạm nữa?"
Giọng nói có chút thất vọng không dễ nhận ra.
Khúc Thuần Phong nghe vậy, bất giác quay mặt đi để che giấu sự lúng túng. Trên mặt anh thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tai trắng trẻo đã đỏ bừng. Anh hình như muốn đẩy đuôi cá của Lâm Uyên xuống, nhưng nhớ lại chuyện vừa rồi, dù sao cũng không dám chạm nữa. Hai tay giấu trong tay áo, nắm chặt rồi buông, buông rồi nắm, mồ hôi lạnh đã thấm qua lớp áo mỏng.
Giọng anh trở nên khô khan và khó nhọc: "Cô nương, ngươi và ta không thân không thích, hành động này không hợp lễ."
Ai vừa rồi chạm đuôi đến vui vẻ thế kia?
Lâm Uyên nghe anh cứ gọi mình là cô nương, chiếc đuôi cá không vui mà khẽ động, vỗ nhẹ lên đùi Khúc Thuần Phong. Qua lớp vải, cảm giác lành lạnh truyền tới: "Ta tên là Lâm Uyên."
Lâm Uyên?
Khúc Thuần Phong ý thức được đây là tên của giao nhân, trong lòng lặp lại một lần. Anh nghĩ, rõ ràng là một cô nương, tại sao lại đặt cái tên cứng nhắc như thế? Đang định mở miệng, lại nghe Lâm Uyên bổ sung: "Ngươi là bạn lữ của ta."
"Dù hiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917543/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.