Dùng xong liền bỏ, không khác gì cả.
Lâm Uyên ngâm mình trong nước, nhìn vách đá giờ đã trống không, thấy Khúc Thuần Phong không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng, trong khoảnh khắc dường như hiểu ra điều gì đó. Ánh mắt cậu trống rỗng, sắc mặt tái nhợt, đuôi cá giận dữ quẫy mạnh, mặt biển lập tức cuộn lên những đợt sóng lớn.
Dẫu rằng cậu và người này chỉ vừa mới quen biết, nhưng giao nhân một khi đã nhận định bạn lữ thì sẽ là trọn đời trọn kiếp. Hơn nữa, bọn họ đã hoàn thành nghi thức bạn lữ, thế mà con người này làm sao có thể... làm sao có thể...
Lâm Uyên vẫn luôn tự hào về nhan sắc của mình, trong tộc giao nhân chẳng một ai có thể sánh ngang. Ngay cả tộc trưởng khi trông thấy cậu cũng chỉ thiếu điều không quỳ xuống cầu xin. Nhưng Khúc Thuần Phong lại có thể thẳng thừng ném cậu xuống biển, dường như ngoài chán ghét ra thì chẳng còn chút lưu luyến nào, điều ấy quả thực khiến cậu đau lòng khôn xiết.
Tộc giao nhân không thể để lộ thân phận trên mặt biển. Nếu bị con người phát hiện, sẽ dẫn tới tai họa không hồi kết, không chỉ gây hại cho bản thân mà còn liên lụy đến cả tộc nhân. Vì thế họ chỉ có thể lộ diện vào ban đêm, mà cũng là trong những hoàn cảnh đặc biệt.
Lâm Uyên bướng bỉnh nhìn chăm chăm lên đỉnh vách đá, nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng màu trắng quen thuộc ấy xuất hiện. Cậu cắn môi không nói lời nào, cuối cùng xoay người lặn sâu xuống đáy biển, chiếc đuôi cá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917549/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.