Chuyện tối qua dù gì cũng đã thế này thế nọ, nhưng nếu suy xét kỹ lưỡng, Khúc Thuần Phong kỳ thực cũng có phần hưởng thụ, nhìn kỹ lại, tay anh cầm kiếm có chút run rẩy, lòng bàn tay đã toát một lớp mồ hôi mỏng, đến cả mũi kiếm cũng không vững chắc.
Trong thế giới loài người, nam nhân trên giường là bên nắm quyền chủ động, tộc giao nhân cũng vậy, nam nhân ở trên. Nhưng Lâm Uyên nghĩ rằng Khúc Thuần Phong chắc chắn không thích bị ai đè, nên tối qua sau nhiều lần do dự, vẫn là ở phía dưới.
Tư duy của giao nhân phần lớn đều thẳng thắn mà đơn giản, Lâm Uyên không hiểu, không hiểu tại sao Khúc Thuần Phong lại tức giận.
Đuôi cá màu xanh đậm của cậu yên lặng buông thõng dưới giường, trông có chút yếu ớt, không còn linh hoạt như mọi khi, cách chỗ vài tấc có một chỗ giữa kẽ vảy có vết máu nhàn nhạt, rất mỏng rất nhạt, đã khô rồi.
Giao nhân yêu cái đẹp, càng yêu đuôi của mình, Lâm Uyên cúi đầu nhìn vết thương gần chỗ đó, thấy mấy cái vảy đều rụng rơi, có chút không vui, còn có chút buồn không nói ra được.
Tên nhân loại đáng ghét này...
Khúc Thuần Phong thấy vậy, tay nắm kiếm lúc chặt lúc lỏng, lỏng rồi lại chặt, không biết có phải nhớ lại cảnh tượng đêm qua hôn môi triền miên hay không, sắc mặt xanh trắng đan xen, lưỡi kiếm lóe lên một tia hàn quang, liền trực tiếp đâm tới Lâm Uyên—
【Đừng mà!】
Động tác của anh không hề báo trước, hệ thống sợ hãi bay vút ra, thậm chí còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917550/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.