Khi ở dưới nước, mọi âm thanh dường như bị ngăn cách bởi một lớp gì đó, mơ hồ không rõ ràng. Khúc Thuần Phong lờ mờ nghe thấy tiếng Lâm bá gọi anh, nhưng không thể cất tiếng đáp lại, cũng chẳng tìm được phương hướng, đôi mắt bị nước biển làm cay xè, chỉ có thể cố gắng bơi về phía bờ.
Nước biển trong vắt, nhưng khi nhìn xuống dưới lại là một màu tối tăm sâu thẳm không thấy đáy. Đúng lúc Khúc Thuần Phong sắp nổi lên khỏi mặt nước, cổ chân anh bỗng như bị một thứ gì đó mềm mại, không xương nắm lấy, lặng lẽ kéo anh chìm xuống.
Có lẽ là tảo biển, cũng có thể là hải yêu, hoặc giả là giao nhân.
Khi nghĩ đến khả năng cuối cùng, Khúc Thuần Phong bỗng dưng buông bỏ mọi giãy giụa, lặng lẽ phong bế khí mạch của mình, để mặc cho lực kéo ấy lôi anh chìm xuống nước, định bụng tìm hiểu cho rõ ràng.
Người luyện võ thông thường phong bế khí mạch nhiều nhất chỉ duy trì được nửa nén nhang, nhưng Khúc Thuần Phong từng tu tập huyền thuật, có thể kéo dài tới một nén nhang. Tuy vậy, nếu để quá lâu không giải khai huyệt đạo, e rằng tính mạng vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Anh nhắm mắt, không vùng vẫy nữa, như thể đã ngất đi vì ngạt nước, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng mình đang chìm sâu xuống đáy. Lồng ng.ực bị áp lực nước ép chặt, đau đớn tựa như xoắn lại thành một khối.
Khúc Thuần Phong khẽ nhíu mày, nghĩ thầm nếu còn chìm sâu hơn nữa, chỉ sợ khó lòng thoát chết. Đang chuẩn bị lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917558/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.