Buổi chiều hôm ấy, tại nhà ngư, xuất hiện một cô nương mặc áo vải xanh, có lẽ là con gái của Lâm bá. Nàng ôm trong tay một chồng chăn nệm, đứng trước cửa khẽ nghiêng người hỏi:
"Xin hỏi Khúc công tử có ở đây không?"
Có lẽ vì sinh trưởng bên bờ biển, làn da nàng không được mịn màng trắng trẻo như các tiểu thư kinh thành, mà ngược lại mang sắc nâu lúa mì khỏe khoắn. Hai bím tóc tết kiểu đuôi sam được quấn gọn trong chiếc khăn xanh hoa nhí, toát lên vẻ đẹp thuần phác.
Thiên Nhất Môn tuy được hoàng ân sủng ái, nhưng cũng chẳng khác gì đạo quán, ngày thường tu hành thanh tịnh kham khổ, Khúc Thuần Phong có nhận hay không nhận số chăn nệm này cũng chẳng đáng bận tâm. Nghe thấy tiếng gọi, anh bước ra khỏi phòng, trông thấy là một cô nương, liền theo bản năng tránh ánh mắt, cúi người thi lễ:
"Có phải là cô nương nhà họ Lâm không?"
A Anh âm thầm quan sát anh, nghĩ thầm rằng quả đúng như lời cha mình nói, công tử này đúng là một thư sinh yếu đuối tay không buộc nổi con gà, nhưng lại có cốt cách ngay thẳng, chỉ là hơi quá mức nghiêm nghị, khiến người ta có cảm giác anh đúng mực đến mức cứng nhắc: "Đúng vậy, cha ta bảo mang chút chăn nệm cùng bát trà, đồ dùng đến cho công tử."
Khúc Thuần Phong gật đầu, tránh tay nàng mà đón lấy đồ: "Đa tạ cô nương."
A Anh cười nói: "Khúc công tử cứ gọi ta là A Oanh Anh rồi. Đây là chốn thôn dã, không cần câu nệ nhiều lễ tiết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917560/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.