Thịnh Xuyên và Tống Minh Tuyết im lặng đối diện một lúc, cuối cùng cũng chậm chạp nhớ ra chiếc xe cam kia, không biết để ngoài đường có bị trộm không. Theo bản năng, anh định lấy điện thoại gọi cho chú Thành, nhưng Tống Minh Tuyết đã lên tiếng: "Chú anh nhờ tôi nhắn lại với anh rằng, có khách đặt hàng nên chú đã về quê hái thêm cam, bảo anh tự bắt xe về."
Nói xong, cô ý nhị nhắc nhở thêm: "Tôi đã bảo với chú là bạn của anh đang nhập viện, anh đang chăm sóc ở đây, chưa về được."
Thịnh Xuyên chưa nghĩ ra cách nào để giải thích với chú Thành về sự biến mất kỳ lạ của mình. Nghe vậy, anh dừng lại một chút, cất điện thoại vào túi, rồi gật đầu nói: "Cảm ơn cô."
Tống Minh Tuyết nghĩ thầm, đúng là phiền thật. Cả đời cô đến giờ chưa từng bán cam bao giờ. Cô thu dọn hộp thuốc, đứng dậy nói: "Không làm phiền hai người nữa, tôi xin phép đi trước."
Thịnh Xuyên mân mê chai thuốc trong tay, đi theo ra ngoài: "Tôi tiễn cô."
Thẩm Úc ngồi trên ghế sofa, mái tóc rối xõa che khuất mắt, cả người toát ra vẻ u ám, tái nhợt, trông không có chút sức sống. Nghe thấy lời của Thịnh Xuyên, cậu khẽ nhướng mắt, tựa hồ nghĩ rằng anh lại muốn tìm cách chạy trốn, đôi môi thoáng cong lên một nụ cười mỉa mai rồi nhanh chóng biến mất.
Khi tiễn Tống Minh Tuyết ra cửa, Thịnh Xuyên liền thấy mấy vệ sĩ đứng bên ngoài đồng loạt nhìn anh, liền hiểu ngay vấn đề. Anh dừng bước rất thức thời, khép cửa lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917572/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.