Thực ra, Thịnh Xuyên hoàn toàn không thể làm chuyện như vậy. Từ trong cốt cách, anh vốn dĩ có vài phần kiêu ngạo, không bao giờ ngang nhiên làm những việc khiến người khác đỏ mặt tía tai. Phần lớn thời gian anh đều mải mê tìm tòi cách kiếm tiền, thuộc mẫu đàn ông say mê sự nghiệp.
Đương nhiên, đó là nếu bỏ qua việc anh từng vứt nguyên một xe cam bên lề đường.
Thẩm Úc nhét tay vào túi quần, đứng từ trên cao nhìn xuống anh. Dáng người gầy mỏng nhưng lại tạo thành một bóng râm lớn: "Anh đang xem gì đó?"
Vừa rồi, Thịnh Xuyên đang trao đổi với công ty quảng cáo về thiết kế hình ảnh tuyên truyền. Thấy Thẩm Úc bước đến, anh lập tức đóng máy tính lại, hành động này không giống phong cách của anh. Bởi nếu có Thẩm Úc hỗ trợ, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
"Không có gì, đang giúp mấy người chú bác ở quê bàn chút chuyện làm ăn."
Thẩm Úc nhướn mày phải: "Chuyện làm ăn gì?"
Thịnh Xuyên: "Việc làm ăn hợp pháp."
Thẩm Úc: "..."
Trước khi phát bệnh, tính tình Thẩm Úc vốn đã khó chịu, sau khi phát bệnh lại càng không tốt hơn. Thấy Thịnh Xuyên không nói thật, cậu đưa tay định mở máy tính, nhưng bị anh nắm lấy tay ngăn lại.
Thịnh Xuyên tựa lưng vào ghế sofa, ngước mắt nhìn cậu, cố ý hỏi: "Sao, em định cho tôi tiền làm ăn à?"
Nghe thế, ánh mắt Thẩm Úc tối đi, không rõ là ý gì, cậu hỏi ngược lại: "Thế anh có muốn không?"
Thịnh Xuyên: "Em sẽ cho à?"
Thẩm Úc: "Anh nghĩ tôi sẽ cho sao?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917570/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.