Chú Thành đứng một lúc lâu, chỉ thấy cô gái trẻ này lấy cam loại tốt nhất của ông, bán hết túi này đến túi khác với giá cực rẻ. Làm người đã sống nửa đời, ông chưa từng gặp tình huống nào như vậy, thật là một điều kỳ quặc của nhân gian.
Tống Minh Tuyết rõ ràng không ngờ lại có người xuất hiện nữa, sững người một chút. Phản ứng lại, cô chỉ tay về phía chiếc xe, giải thích: "À... Tôi đang trông hộ bạn một chút..."
Xe cam lớn như vậy, bỏ lại đây thì không ổn lắm, nhỡ bị trộm mất thì sao. Tống Minh Tuyết thấy tình huống này đúng là đau đầu. Thẩm tổng dẫn người đi thì đi, ít nhất cũng phải để lại một vệ sĩ trông coi chứ.
#Cái lòng trách nhiệm chết tiệt của cô#
Chú Thành nghe vậy, nghi ngờ nhìn cô: "Bạn? Bạn nào?"
Tống Minh Tuyết hơi lắp bắp: "Thịnh... Thịnh Xuyên..."
Chú Thành bừng tỉnh đại ngộ, à một tiếng: "Chú là chú của thằng Xuyên. Thằng Xuyên đâu rồi?"
Tống Minh Tuyết nghe vậy thì đầu óc như đóng băng, khó khăn lắm mới bịa được một lý do: "Thịnh Xuyên... Thịnh Xuyên có một người bạn bị bệnh phải nằm viện, nên... nên anh ấy đến bệnh viện chăm sóc rồi..."
Chú Thành nghe vậy thì gãi gãi đầu, vẻ mặt hơi khó xử: "Thế nó có nói khi nào quay lại không?"
Tống Minh Tuyết nghĩ bụng, chuyện này khó nói lắm, có thể một hai ngày, mà cũng có thể mười năm tám năm, cô cũng không chắc chắn, nên nói với giọng không xác định: "Có lẽ... vài ngày nữa sẽ quay lại."
Chú Thành nghĩ bụng mình còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917575/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.