Ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau, thoạt nhìn như một tư thế nắm lấy tay nhau. Nhưng Đỗ Lăng Xuân lại cảm thấy lòng bàn tay Công Tôn Trác Ngọc còn nóng hơn cả chén trà, may mắn thay người kia chỉ chạm vào một lát đã lập tức thu tay lại, không để tình cảnh thêm lúng túng.
"..."
Đỗ Lăng Xuân liếc nhìn Công Tôn Trác Ngọc một cái, cố gắng phớt lờ cảm giác khác thường ban nãy, đặt chén trà xuống bàn: "Ngươi cứ ở lại viện phía đông, tối nay ta mở tiệc, giới thiệu ngươi với vài người."
Đỗ Lăng Xuân có thể đi đến địa vị ngày hôm nay, tất nhiên không phải nhờ vào một nhóm người bất tài vô dụng. Dưới trướng y có nhiều mưu sĩ, trong đó nổi bật nhất là Tống Khê Đường và Lãnh Vô Ngôn, đều là những danh sĩ đầy mưu lược.
Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy hơi sững sờ, nghĩ rằng Đỗ Lăng Xuân đây là muốn đưa mình vào nhóm thân cận nhất hay sao? Trong lòng khó tránh khỏi kinh ngạc. Tuy đều là môn hạ, nhưng cũng có sự phân biệt về đẳng cấp, thân sơ. Nhất là đối với người ở vị trí cao như Đỗ Lăng Xuân.
Thử phá tan lớp giấy mỏng kia, quan lại ai mà không kết bè kết đảng, ai mà không nhận hối lộ, ai mà không làm chuyện không thể để lộ ra ngoài? Và những chuyện này đều cần giao cho tâm phúc xử lý. Nếu chẳng may gặp kẻ lòng dạ hiểm ác, bị đối thủ chính trị nắm được nhược điểm, chẳng khác nào nguy hiểm đến tính mạng, bởi vậy càng phải thận trọng.
Nhìn phim
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917980/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.