Công Tôn Trác Ngọc vẫn là lần đầu tiên thấy vị Đỗ công công quyền nghiêng triều đình này lộ ra bộ dạng như thế, nhìn tay mình, cũng không rút lại. Anh cúi đầu ghé sát bên môi Đỗ Lăng Xuân, muốn nghe rõ y đang nói gì.
"Đừng..."
Giọng nói căng thẳng sợ hãi.
"Đừng chạm vào ta..."
Mang theo một chút phẫn hận không cam lòng.
Bị thiến từ nhỏ, có lẽ đó là cơn ác mộng suốt đời của Đỗ Lăng Xuân. Dù sau này quyền cao chức trọng, y vẫn luôn khắc khoải trong lòng. Hơi thở y dồn dập, thân hình không tự giác co lại, áo lụa trắng nhăn nhúm thành một khối, đầu ngón tay gần như cắm vào thịt của Công Tôn Trác Ngọc.
Công Tôn Trác Ngọc chậm một nhịp mới hiểu y vì sao như vậy, không tiếp tục động tác vừa rồi. Chỉ là kéo tấm chăn bên cạnh, đắp kín Đỗ Lăng Xuân, thuận theo lời y nói ban nãy: "Được, không chạm vào ngươi."
Năm đó Công Tôn Trác Ngọc rơi vào ngục giam, cũng từng sợ hãi cung hình, huống chi Đỗ Lăng Xuân bị tịnh thân khi chỉ là một đứa trẻ, ác mộng khó tránh khỏi.
Kẻ ác cũng không phải không có báo ứng, có lẽ khi con đường này còn chưa bắt đầu đi, ông trời đã sớm giáng xuống trừng phạt. Đỗ Lăng Xuân có được cuộc sống phú quý vinh hoa đầy trời, cái giá phải trả cũng đã đủ.
Công Tôn Trác Ngọc thấy Đỗ Lăng Xuân vẫn đang run rẩy, kéo chăn đắp chặt thêm cho y, như đang dỗ dành trẻ con mà vỗ nhẹ vài cái. Sau đó vén lọn tóc đen ướt mồ hôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917985/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.