Công Tôn Trác Ngọc nghĩ rằng Đỗ Lăng Xuân mở tiệc khoản đãi, nhất định sẽ có rất nhiều khách khứa, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Đối phương dường như chỉ mời mỗi mình anh.
Bốn phía của đình giữa hồ đều thả rèm lụa, từ xa nhìn lại, bên trong có chút mông lung mờ ảo. Một vầng trăng tròn soi bóng dưới nước, cành lá in bóng xiêu vẹo, hương thơm thoang thoảng. Đỗ Lăng Xuân ngồi trong đình.
Thấy vậy, Công Tôn Trác Ngọc trong lòng âm thầm thắc mắc. Anh bước tới hành lễ, rồi quỳ ngồi xuống đối diện Đỗ Lăng Xuân, nhìn quanh một lượt, phát hiện nơi đây ngoài thị nữ và hộ vệ, dường như chỉ có hai người bọn họ:
"Tư công không mời người khác sao?"
"Người khác mà ngươi nói là ai?" Đỗ Lăng Xuân lại tự mình rót cho anh một chén rượu, cười như không cười hỏi: "Là Tô Đạo Phủ ư?"
Trong mắt Đỗ Lăng Xuân, cả thành Giang Châu này, chỉ có mỗi Công Tôn Trác Ngọc đáng để y bận tâm kéo về phe mình, những kẻ khác đều không đáng gặp.
Công Tôn Trác Ngọc nhận lấy chén rượu, nghe ra ý chán ghét Tô Đạo Phủ trong lời nói của y, liền thức thời không nhắc thêm, chỉ cười: "Đa tạ tư công."
Áo của người kia lúc nào cũng là sắc đỏ hoặc tím, nhưng hôm nay hiếm thấy lại vận một bộ trường sam màu trắng, mái tóc dài đen nhánh được cố định bằng trâm ngọc. Dưới yết hầu không rõ ràng lắm, có một nốt chu sa đỏ rực, vô cùng nổi bật.
Đỗ Lăng Xuân không phải người lương thiện, từ triều đình đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917986/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.