Có lẽ bởi vì đó là người cuối cùng anh nhìn thấy trước khi chết, Công Tôn Trác Ngọc vẫn nhớ rất rõ.
Anh không nhìn rõ mặt đối phương, cũng không nhớ nổi giọng nói của người ấy, chỉ trong khoảnh khắc cận kề cái chết, thấy một đoạn cổ trắng nõn, nơi dưới yết hầu hiện rõ một nốt ruồi son đỏ tươi, như máu đông, rực rỡ trong ánh sáng yếu ớt của ngục tối.
Mặc dù cuối cùng Công Tôn Trác Ngọc vẫn xui xẻo mà chết, nhưng điều đó không ngăn được anh dành chút thiện cảm cho người kia. Nay phát hiện ra đó là Đỗ Lăng Xuân, trong ngạc nhiên vui mừng lại xen lẫn vài phần không thể tin được, nhưng nghĩ kỹ thì cũng hợp tình hợp lý.
Phàm là trọng phạm triều đình, đều bị giao cho Kinh Luật Tư thẩm tra xử lý. Có thể trong một ngục giam nghiêm ngặt như vậy mà dễ dàng miễn tội cho mình, ngoài Đỗ Lăng Xuân ra, không thể là ai khác.
Bờ vai bị Công Tôn Trác Ngọc nắm đến đau nhói, Đỗ Lăng Xuân nhíu mày mà không biểu lộ ra, giọng y trầm xuống: "Công Tôn Trác Ngọc—"
Thông thường, ai gọi y bằng cả họ tên, tức là đối phương đã tức giận.
Công Tôn Trác Ngọc vô thức buông tay, phản ứng lại, chậm hơn một nhịp mà giải thích: "Ta... ta chỉ giúp tư công chỉnh sửa y phục."
Lời này vừa nói ra, không thấy chỉnh y phục đâu, chỉ thấy lột y phục là giỏi.
Đỗ Lăng Xuân nhanh chóng mặc lại áo, búi tóc tán loạn không thể chỉnh sửa, chỉ đành để xõa trên vai. Y đoán rằng mình đã ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917993/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.