Công Tôn Trác Ngọc có thể thề với trời rằng đời này anh chưa từng lâm vào cảnh ngượng ngùng đến thế. Chứng kiến vị đại phu kia bước vào chốn phong hoa tuyết nguyệt, anh đứng ở cửa, đôi chân như bị đổ chì, không sao nhấc nổi.
"Tư công..."
Công Tôn Trác Ngọc bất giác nhớ ra người bên cạnh là một hoạn quan, đôi môi vốn lanh lẹ giờ bỗng trở nên lắp bắp, hai tay cứ không ngừng vò vào nhau, do dự lên tiếng: "Nơi này... ô uế quá, chi bằng... chi bằng chúng ta về trước đi..."
Giọng nói rất nhỏ, như thể vừa phạm phải lỗi lầm nào đó.
Đỗ Lăng Xuân không đáp, chỉ nghiêng mắt liếc anh một cái, chẳng rõ đang nghĩ gì, nhưng giọng điệu nghe không rõ hỉ nộ: "Không phải muốn đuổi theo nghi phạm sao? Ngươi đứng ngoài cửa thì đuổi kiểu gì?"
Nói xong, y lạnh lùng phất tay áo, bước thẳng vào trong.
Công Tôn Trác Ngọc đành phải theo sau, trong lòng thầm tự trách: "Bảo ngươi theo, bảo ngươi theo, lại đi theo người ta đến tận thanh lâu thế này, đúng là khổ hết sức!"
Phong Nguyệt Lâu là nơi phồn hoa sa đọa, dưới lầu tiếng nhạc ngọt ngào réo rắt, các cô đào đang cất giọng ca những bài từ ngữ tr.ần tr.ụi, khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Từ khi bước chân vào, Đỗ Lăng Xuân với dáng vẻ phong thái quý phái đã lập tức trở thành mục tiêu của các cô nương chuyên chèo kéo khách. Họ ba ba năm năm cười nói vây lấy y, cố dựa sát vào:
"Ôi chao, vị công tử này xem chừng lạ mặt, chắc là lần đầu đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917994/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.