Văn Viêm đã rời đi, rồi lại quay về.
Nhưng chuyện này không hề đáng để vui mừng, ngược lại, nó khiến Văn Viêm từ sâu thẳm trong tâm can cảm nhận được một sự bất lực cùng cực, như thể cậu mãi mãi không thể thoát khỏi sợi dây mang tên "Cận Hành".
Thật đáng buồn.
Khi bị Cận Hành đè lên ghế sô pha mà hôn, trong đầu Văn Viêm bất giác hiện lên ba từ ấy. Cậu nhắm mắt, nghiêng đầu đi, khóe môi khẽ nhếch lên tự giễu. Đèn chùm trên trần nhà xỉn màu, cũ kỹ, giống hệt trái tim cậu ngâm trong nước đắng.
Cận Hành không biết có phải nhận ra điều gì hay không, động tác hôn cậu dần chậm lại. Anh cúi đầu, tựa trán mình vào trán Văn Viêm. Khóe môi anh sưng đỏ, rướm máu, gương mặt vốn thanh tú giờ vô cớ mang theo vài phần tàn tạ: "Đây là lần đầu em đánh anh..."
Giọng nói của Cận Hành trầm thấp, nghe như đang oán trách, mà cũng không hẳn.
Nghe câu này, trong lòng Văn Viêm đột nhiên bùng lên ngọn lửa giận dữ, thiêu đốt đến mức lục phủ ngũ tạng cậu đau đớn. Cậu nắm lấy bàn tay bị cắt thương của Cận Hành, dùng sức siết mạnh, đến khi máu tươi thấm qua lớp băng gạc, cậu mới lạnh lùng nhếch môi hỏi: "Đau không?"
Cậu cười, nụ cười khiến người ta sởn gai ốc, như một kẻ ác vừa bò ra từ địa ngục.
Có lẽ không phải là "như", mà chính là vậy.
Trong khoảnh khắc đó, Cận Hành thấy được trong mắt Văn Viêm sự hận thù không hề che giấu. Anh lặng yên một lúc, cuối cùng khẽ gật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/918010/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.