Thời tiết gần đây thay đổi thất thường. Chỉ qua một đêm, mặt đất đã ngập đầy lá rụng. Gió lạnh thổi qua khiến người ta run rẩy, mang theo một chút giá buốt.
Ban đầu còn thắc mắc, đến khi cô giáo chủ nhiệm lớp mang một chồng giấy "Thông báo kỳ nghỉ" vào lớp phát cho từng học sinh, mọi người mới ngớ người nhận ra: Đã sắp nghỉ đông rồi.
Học sinh lớp 12 ngày ngày vùi đầu làm đề, về nhà làm xong lại đổ gục xuống ngủ, nào còn tâm trí quan tâm Tết nhất. Tin tức nghỉ đông đột ngột đến như vậy khiến những dây thần kinh căng cứng bấy lâu của mọi người cuối cùng cũng thả lỏng, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ vui sướng.
"Thật sự sắp được nghỉ rồi sao? Tôi không phải đang mơ đấy chứ?"
"Phải về ngủ một giấc đã, mệt chết đi được."
"Kỳ nghỉ đông ngắn lắm, vẫn phải làm đề thôi. Nghỉ xong là thi đại học rồi."
Cận Hành nhìn qua tờ thông báo an toàn, ước chừng thời gian nghỉ đông khoảng hai mươi ngày, không nhiều không ít, chỉ thoáng cái là qua. Nhưng so với chuyện Tết, mọi người hiển nhiên quan tâm đến kỳ thi đại học đang đến gần hơn.
Lớp 9 đã có sự tiến bộ vượt bậc, trong kỳ thi chung toàn khối lần trước, điểm trung bình thậm chí đã ngang bằng với lớp 7, khiến bao người phải há hốc mồm kinh ngạc.
Cô nhìn về phía Cận Hành, có chút ghen tị với sự rõ ràng trong định hướng tương lai của anh, trong khi bản thân lại tràn ngập mơ hồ: "Từ Mãnh phải chăm sóc mẹ anh ấy, chỉ có thể ở lại địa phương. Sau này hoặc là học cao đẳng, hoặc là đi làm, tôi muốn ở bên anh ấy..."
Cận Hành cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại khổ sở như vậy. Đây dường như là vấn đề không thể tránh khỏi của mỗi cặp đôi thời học sinh khi tốt nghiệp. Anh nhìn lên bầu trời xanh trong, khẽ thở dài một tiếng: "Cậu ấy nghĩ thế nào?"
Nhan Na mím môi, đôi mắt hơi đỏ lên: "Anh ấy cũng bảo tôi nên đi học ở Hải Đại."
Cận Hành nói: "Vậy thì đi học đi."
Nghe vậy, Nhan Na ngẩn người, có lẽ cảm thấy Cận Hành không hiểu mình, cô cắn môi, quay đầu đi không nói gì, vô thức tăng tốc bước chân.
Cận Hành vẫn giữ khoảng cách vừa phải, giọng điệu bình tĩnh, như đang thuyết phục: "Bốn năm, sẽ trôi qua rất nhanh thôi."
So với một đời người dài đằng đẵng, bốn năm thực sự chẳng là gì. Chỉ cần Nhan Na có thể vượt qua bốn năm này, mở ra một con đường tươi sáng, đến lúc đó quay về tìm Từ Mãnh cũng chưa muộn. Nhưng cô không dám đánh cược.
Cuộc đời luôn đầy rẫy những biến số. Xa nhau bốn năm, chẳng ai dám đảm bảo mọi thứ vẫn sẽ giữ nguyên như ban đầu, nhiều hơn là cảnh vật đổi thay, lòng người cũng khác.
Không biết từ lúc nào, hai người đã đi đến cổng trường Sùng Minh. Văn Viêm vừa khéo từ bên trong bước ra, nhìn thấy Cận Hành và Nhan Na, liền tặc lưỡi một tiếng: "Sao không đi học tự buổi tối?"
Cận Hành kéo khóa áo lên đến tận cổ, chắn lại cơn gió lạnh lùa vào: "Nghỉ đông rồi, sao, tụi em chưa nghỉ à?"
Văn Viêm vỗ đầu một cái, cuối cùng cũng phản ứng: "Có nghỉ chứ, nhưng bên em muộn hơn bên anh hai ngày."
Từ Mãnh đứng bên cạnh, im lặng chơi đùa với trái bóng rổ trong tay, không biết vì sao lại không còn như trước, ôm lấy Nhan Na nói chuyện nữa. Còn cô, cũng chỉ cúi đầu nhìn mũi giày, im lặng bất thường.
Văn Viêm trông thấy cảnh đó, liếc mắt nhìn Cận Hành, hai người giao tiếp trong không trung chỉ một giây đã hiểu hết mọi chuyện.
Cãi nhau rồi à?
Ừ, cãi rồi.
Văn Viêm không sợ lạnh. Khi người khác đều run cầm cập thì cậu vẫn mặc áo ngắn tay, áo khoác chỉ khoác hờ trên vai như để làm màu. Đúng là sức trẻ sung mãn.
Như để phá tan bầu không khí, Văn Viêm chậm rãi mặc áo khoác vào, hỏi: "Lạnh thật đấy, hay đi ăn lẩu đi?"
Cận Hành phụ họa: "Cũng lạnh thật."
"..."
Không khí ngượng ngập lan tỏa.
Cuối cùng vẫn là Nhan Na lên tiếng trước. Cô khẽ liếc Từ Mãnh, rồi lại thu hồi ánh mắt: "Tôi không có ý kiến."
Từ Mãnh đập bóng xuống đất, để nó bật lên cao rồi trở lại tay hắn: "Tùy."
Văn Viêm vốn không giỏi làm người hòa giải, từ trước đến nay toàn là người khác phải hòa giải giúp cậu. Thấy vậy, cậu đi ra lề đường, tùy tiện gọi một chiếc taxi, đưa cả nhóm đến một quán lẩu gần đó.
Thời tiết chuyển lạnh, quán lẩu đã trở thành nơi tụ tập lý tưởng của đám thanh niên. Cả nhóm đứng bên ngoài đợi hơn nửa tiếng mới có bàn trống, bị gió lạnh thổi đến mức ngây người.
"Đụ má, quán này sao đông khách thế."
Văn Viêm ngồi xuống trong quán, nhớ lại trước kia quán này làm ăn ế ẩm, vắng tanh vắng ngắt, giờ lại đông nghịt thế này, thật là khó hiểu.
Cận Hành ngồi cạnh cậu, lật xem thực đơn: "Bình thường thôi, trời lạnh mà, quán nào chẳng thế."
Hai người gọi món xong, đưa thực đơn cho phía đối diện: "Muốn ăn gì thì tự chọn đi."
Nhìn ra được, Nhan Na đang cố gắng xoa dịu bầu không khí, hiếm khi chủ động nói chuyện với Từ Mãnh, chọn vài món, cuối cùng cũng kéo nhiệt độ đang đóng băng dần ấm lên. Vài cốc nước ngọt uống vào, câu chuyện cũng dần mở ra.
Hiển nhiên Văn Viêm biết rõ nguyên nhân sự việc. Cậu nói với Từ Mãnh: "Lần đầu thấy mày giận Nhan Na đấy. Thật ra không cần phải vậy, đợi kết quả thi của cô ấy xong rồi hẵng tính, miễn cưỡng cũng chẳng được gì."
Văn Viêm là đầu lĩnh trong nhóm học sinh cá biệt. Bình thường đánh nhau thì đánh, quậy thì quậy, nhưng đến lúc quan trọng, Từ Mãnh không tránh khỏi phải nghe cậu nói vài lời.
Từ Mãnh có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thường ngày luôn cười tươi rói, khó mà nhận ra điều đó. Hắn nhìn chăm chăm vào nồi lẩu uyên ương đang sôi sùng sục, cúi mắt nói: "Tao đã tìm hiểu rồi, Hải Đại khá tốt."
Ít nhất là trường đại học mà Nhan Na có khả năng thi đỗ.
Văn Viêm nheo mắt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Mày nói tốt không tính, phải để cô ấy nói mới tính."
Từ Mãnh ngẩng đầu nhìn cậu: "Vậy nếu Cận Hành thi đỗ trường trọng điểm, nhưng lại cố chấp ở lại địa phương học một trường tệ hại, mày có để cậu ấy học không?"
Câu này nghe qua thì bình thường, nhưng thực ra lại ngầm châm chọc. Văn Viêm đáp ngay không chút do dự: "Không để."
Cậu cuối cùng cũng bỏ dáng ngồi lười nhác không xương, hơi thẳng người lên, nói: "Anh ấy đi đâu, tao theo đó."
Nhưng Từ Mãnh lại không có nhiều sự lựa chọn. Hắn không thể vừa ở bên Nhan Na, vừa chăm sóc người mẹ bệnh tật, chỉ có thể cân nhắc giữa hai bên.
Cận Hành ngồi bên cạnh im lặng nhúng thịt, dường như hoàn toàn không nghe thấy bọn họ nói gì. Chỉ là khi nghe Văn Viêm nói "anh ấy đi đâu, tao theo đó," anh khẽ mỉm cười.
Người duy nhất mơ hồ trong chuyện này có lẽ chỉ có Nhan Na.
Nồi lẩu đỏ trắng sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút, tiếng nước sôi reo rắt. Trong mắt Cận Hành, vấn đề mà họ đang băn khoăn chẳng qua chỉ là một khó khăn nhỏ trên chặng đường dài của cuộc đời. Anh gắp một miếng thịt đã nhúng chín, đặt vào chén của Văn Viêm.
Từ Mãnh không muốn tiếp tục dây dưa với chủ đề này, tùy tiện hỏi: "Mọi người Tết này về quê không?"
Nhan Na lắc đầu: "Không, em phải ôn thi."
Gia đình cô vì để cô yên tâm ôn thi, thậm chí không định tổ chức Tết, chỉ ở nhà học bài.
Còn Văn Viêm thì càng đơn giản. Cậu với Cận Hành chẳng có họ hàng thân thích nào, làm gì có quê để về: "Không, trước đây thế nào thì giờ vẫn thế thôi, ngủ mấy ngày là hết Tết."
Câu này nghe chẳng có chút lãng mạn nào. Cận Hành nhìn cậu một cái: "Một năm chỉ có một lần Tết, em định ngủ qua như vậy sao?"
Văn Viêm hơi nghiêng người, hạ giọng nói đủ để chỉ hai người nghe: "Ngủ với anh, chứ không ngủ với người khác."
Nói xong, cậu vỗ vai Cận Hành, như anh em chí cốt: "Nhìn thoáng ra đi."
Cận Hành: "......"
Bữa ăn này miễn cưỡng mới ăn xong. Họ thanh toán xong, rời khỏi quán lẩu, tiếng ồn ào náo nhiệt phía sau dần rời xa, lập tức bị cơn gió lạnh bên ngoài thổi cho thấu xương, não cũng tê liệt trong chốc lát.
Văn Viêm hít một hơi lạnh buốt: "Xì——"
Cậu ra vẻ, cởi áo khoác ngoài, sự lạnh giá đột ngột của thời tiết đối với cậu chẳng khác gì một "đòn giáng nặng nề".
Cận Hành nghiêng người chắn gió, thấy cậu lạnh run như chó, liền mạnh tay ép cậu mặc áo khoác vào. Sau đó, dùng lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm sờ lên khuôn mặt lạnh băng của cậu, vừa cười vừa hỏi với ý cười khó hiểu: "Lần sau còn cởi nữa không?"
Tất nhiên là không cởi, mạng quan trọng hơn.
Văn Viêm đứng trên bậc thềm đá trước cửa quán, nhờ vậy mà cao hơn Cận Hành nửa cái đầu, từ phía sau cậu ôm lấy cổ anh, như muốn đùa nghịch mà ép xuống lưng anh: "Chậc, lần sau cởi của anh!"
Nhan Na chỉ nghĩ rằng đó là trò đùa giữa những người anh em, không để tâm, xoa xoa cánh tay hơi lạnh của mình. Từ bên cạnh, Từ Mãnh thấy vậy liền đón một chiếc xe, đẩy cô vào trong, rồi nói với Văn Viêm: "Bọn tao đi trước."
Văn Viêm hất cằm ra hiệu tùy họ.
Từ Mãnh ngồi vào xe, đóng cửa lại. Không hiểu sao lại hạ nửa cửa sổ, giữa khung cảnh đêm tối bất tận, hắn nhìn thẳng vào Văn Viêm mà nói: "Hai người may mắn hơn tao, còn có thể lựa chọn..."
Có người mười tám tuổi không có gì trong tay, cũng có người mười tám tuổi u ám chẳng ánh sáng.
Còn thiếu niên, chỉ còn một lòng dũng cảm, mang theo gánh nặng trĩu nặng, lao về phía trước. Họ có lựa chọn, nhưng lại không cần phải chọn lựa.
Từ Mãnh trước kia không đánh giá cao Văn Viêm và Cận Hành, nhưng giờ nghĩ lại, họ ngược lại là đôi có khả năng đi xa nhất. Nhiều chuyện trên đời bắt đầu thì đẹp, kết thúc thì buồn. Nhưng cũng có những câu chuyện vốn dĩ đầy cay đắng, cuối cùng lại đọng lại vị ngọt.
Tưởng rằng là ngông cuồng, hóa ra lại là định mệnh.
Nói xong, hắn cười, kéo kính xe lên, taxi lao đi trong làn khói bụi.
Cận Hành vai nặng trĩu, thấy vậy nghiêng đầu nhìn Văn Viêm, chẳng ngờ lại đụng ánh mắt cậu. Hai đầu mũi thoáng chạm vào nhau, rồi nhanh chóng tách ra.
Cận Hành nhướn mày: "Từ Mãnh vừa rồi nói gì?"
Văn Viêm từ phía sau khoác vai anh, ngón tay nhẹ động, rồi cúi sát vào tai anh, cố ý làm bộ bí hiểm: "Cậu ta nói..."
Cận Hành giật nhẹ tai: "Nói gì?"
Văn Viêm cười: "Nói chúng ta rất may mắn."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.