Gần Tết, nhiệt độ giảm mạnh, lạnh đến mức thở ra khói trắng, nhưng trời lại không có tuyết. Khiến người ta cảm thấy cái lạnh này thật không đáng.
Văn Viêm khí huyết sôi sục, người ta mặc áo bông thì cậu chỉ mặc chiếc áo len mỏng cổ chữ V màu xám, cứ thế đi qua đi lại trong phòng khách. Cận Hành từ phòng tắm bước ra, đi ngang qua liền tiện tay chạm vào cơ bụng của cậu, rồi mới thu tay lại.
Văn Viêm theo bản năng cúi người tránh, có chút xấu hổ: "Này——"
Làm gì mà sỗ sàng vậy.
Cận Hành xoa xoa đầu ngón tay: "Anh chỉ xem em có lạnh không thôi."
Văn Viêm nghĩ không cần giải thích, giải thích chính là che giấu. Cậu tập luyện có cơ bụng chẳng lẽ là để cho Cận Hành sờ? Kéo áo xuống một chút, có ý khoe khoang: "Chậc, ra ngoài sắm Tết không?"
Cậu thấy người khác dường như đều đang sắm Tết.
Cận Hành có chút hiếu kỳ nhìn cậu: "Em chắc chứ?"
Hai người bọn họ, ra ngoài mua đồ cái này gọi là sắm Tết, nhưng thật ra chỉ là dự trữ đồ ăn.
Văn Viêm cũng chỉ là rảnh không có việc gì làm, hay còn gọi là nhàm chán, nghĩ một lúc liền dứt khoát: "Đi, mặc áo ra ngoài, tránh trưa lại kẹt xe, dù sao trong nhà cũng chẳng còn gì ăn."
Cận Hành chỉ có thể đồng ý.
Vào dịp Tết, thành phố này còn sôi động và huyên náo hơn bình thường, nhưng sự náo nhiệt tột cùng ấy lại dẫn đến vẻ lạnh lẽo rải rác. Một nhóm người rời đi, một nhóm người đổ vào.
Văn Viêm và Cận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/918018/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.