Dù Từ Mãnh và đám bạn đến cứu, không mời họ một bữa thì thật không phải. Văn Viêm nheo mắt nhìn qua một lượt, đếm số người, cuối cùng phát hiện thiếu một người, liền hỏi: "Hoà Dương đâu?"
Từ Mãnh hừ một tiếng: "Bị giáo viên bắt rồi."
Mấy người nhảy qua tường rào như đổ bánh chưng, không thấy mới lạ. Hoà Dương bị kẹt ở cuối, bị giáo viên tóm gọn, giờ chắc đang ngồi uống trà trong văn phòng thầy rồi.
Một người khác cười hì hì: "Kêu cậu ấy giảm cân mà không chịu, lần nào cũng là người chậm nhất, không bắt cậu ấy thì bắt ai."
Văn Viêm đứng lên, vắt áo khoác qua vai, khẽ vỗ vào vai Cận Hành: "Đi thôi, đi ăn trước đã."
Nói xong, cậu mơ hồ cảm thấy mình đang quên mất điều gì, nhưng nghĩ mãi không ra, đành tạm gác sang một bên.
Cận Hành cũng không nhắc nhở, lẳng lặng đi theo cậu. Một nhóm người đông đúc rầm rộ kéo đến một quán thịt nướng để ăn trưa. Vì một bàn không đủ chỗ, họ phải chia ra ngồi hai, ba bàn.
Chạy trốn cả buổi sáng quả thật rất tốn sức, huống chi bữa sáng cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Cận Hành cắt nhỏ thịt ra từng miếng, chậm rãi nướng lên rất kiên nhẫn. Văn Viêm ngay cả chiên trứng cũng vụng về, rõ ràng không làm nổi việc này, cậu ngắm nghía đĩa thịt của Từ Mãnh, tranh thủ gắp vài miếng rồi lén chuyển sang bát của Cận Hành.
Từ Mãnh không chịu nổi nữa, lên tiếng: "Văn Viêm, mày có biết xấu hổ không?"
Văn Viêm xoa cằm, lười biếng đáp: "Tao đã có một cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/918037/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.