Miệng lưỡi của Văn Viêm rất độc, chỉ là bình thường không thể hiện ra. Thỉnh thoảng buột miệng hỏi một câu như thế, đến Cận Hành cũng phải ngẩn ra. Anh phản ứng lại, quay đầu nhìn cậu, nhướng mày, không phủ nhận:
"Ừ, vào rồi."
Văn Viêm giật giật mí mắt:
"Cậu còn tự hào lắm à?"
Hôm nay cậu không đi xe, chỉ đơn thuần cùng Cận Hành thong thả về nhà. Nhan Na và Từ Mãnh đuổi nhau cười đùa bên cạnh. Bầu trời phía sau nửa tối nửa sáng, hiện lên sắc xanh lam Klein huyền bí, sâu thẳm mà sạch sẽ, trong trẻo.
Cận Hành không vội không vàng hỏi lại cậu: "Tôi dám vào, cậu dám không?"
Văn Viêm nghẹn họng, cái gì mà dám với không dám chứ. Người đàn ông nào không có việc gì mà chạy vào toilet nữ, loại chuyện này ngoài kẻ bi.ến th.ái ra thì chỉ có Cận Hành mới làm thôi.
Phía trước có một cái cột điện chắn đường, Cận Hành đưa tay kéo Văn Viêm từ trên bồn hoa xuống, dắt đi trên con đường bằng phẳng hơn: "Sao cậu luôn thích leo lên cao thế?"
Văn Viêm: "Tôi thích đấy."
Cận Hành sờ vành tai, thẳng thừng chọc thủng lớp cửa sổ giấy: "Có phải vì cậu thấp hơn tôi không?"
Rõ ràng đều cùng tuổi, nhưng Cận Hành lại cao hơn Văn Viêm một cái đầu. Dáng người anh khi đứng thẳng, gầy mà có xương, trông chẳng khác gì người mẫu trên tạp chí. Lời này đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ. Văn Viêm lập tức vòng tay qua cổ kéo anh cúi xuống, trên cổ áo còn thoang thoảng mùi khói thuốc: "Khỉ gió, ai thấp hơn cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/918035/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.