Anh không bị thương, nhưng toàn thân ướt đẫm, làn da tái nhợt như tuyết trong đêm đông. Nước mưa hòa lẫn với máu nhỏ từng giọt từ bàn tay buông thõng bên người, tạo nên một vẻ nhếch nhác đến đáng sợ, như một bóng ma bước ra từ trong nước.
Tất nhiên, Văn Viêm cho rằng Cận Hành bị bắt nạt, lòng cậu lập tức bùng lên một cơn giận vô cớ, không cách nào kìm nén được.
Cận Hành chỉnh lại dáng đứng, sau đó đưa tay lau đi nước mưa trên mặt, cúi người nhặt chiếc ô rơi dưới chân lên, lắc đầu, giọng nói trong cơn mưa lớn có chút mơ hồ: "Không sao, cảm ơn."
Nói xong, anh kéo lại quai cặp sách sắp trượt xuống, bước ngang qua người Văn Viêm, dáng vẻ lặng lẽ xa cách, không khác gì một người xa lạ.
"Đứng lại——"
Văn Viêm bất ngờ kéo anh lại, đôi mày nhíu chặt.
Cận Hành lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn, bình lặng. Giờ cũng vậy. Anh cúi mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, chiếc ô nghiêng đi, che cơn mưa lớn khỏi cả hai. Giọng nói của anh trầm thấp: "Sao thế?"
Văn Viêm cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ là thái độ khách sáo xa cách của Cận Hành khiến cậu thấy không thoải mái, như thể có thứ gì đó nghẹn lại trong lòng. Nắm lấy tay anh, nhưng mãi vẫn không nói được lời nào.
Cận Hành thấy cậu im lặng, khẽ động cổ tay, nhắc nhở: "Tôi phải về nhà rồi."
Văn Viêm từ trước đến nay chưa từng giao thiệp với mấy học sinh ngoan, vì giữa họ không cùng một thế giới. Học sinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/918048/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.