Lục Tinh Triết khựng lại, cho rằng anh đang giả vờ say. Cậu mặt không cảm xúc, bóp cằm anh, buộc anh phải nhìn mình. Kết quả, cậu chỉ thấy đôi mắt mờ mịt, không còn tiêu cự của Tịch Niên. Tiếng gọi vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
"..."
Lục Tinh Triết nhìn anh một hồi lâu, ngón tay khẽ động, như thể đang cân nhắc nên làm gì. Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, như có người đến.
Hiện tại, Tịch Niên cũng được xem là người nổi tiếng, không còn như trước kia, chẳng ai quan tâm. Lục Tinh Triết thoáng liếc ra cửa, rồi lập tức tháo mũ của mình đội lên đầu anh, quyết đoán đưa người rời khỏi nhà vệ sinh.
Hóa ra bên ngoài chỉ là mấy doanh nhân say khướt, Lục Tinh Triết dìu Tịch Niên đi ngang qua họ mà không gây chú ý. Hai người rời khỏi khách sạn, xe của cậu đỗ ngay bên đường.
Trong suốt chặng đường, Tịch Niên không phản kháng, cũng không quậy phá, yên lặng đến lạ lùng, hoàn toàn không giống một kẻ say.
Vừa cảm thấy mình xen vào chuyện không đâu, Lục Tinh Triết vừa mở cửa xe, thô bạo đẩy anh vào ghế sau. Sau đó, cậu đóng cửa "rầm" một tiếng, vòng qua ghế lái khởi động xe.
Đường phố rực rỡ ánh đèn, xe cộ tấp nập, nhưng ghế sau lại chìm trong bóng tối. Tịch Niên chỉ cảm thấy như có thứ gì đó bóp nghẹt cổ mình. Tiếng thở nặng nề, dồn dập, từng mảnh ký ức chồng chéo lướt qua tâm trí anh, đè nén lý trí vốn đã lung lay.
Anh từng có những ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/918080/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.